Bạn muốn gánh nước cả đời?

Chuyện kể rằng…

Ngày xưa, có hai vị Hòa thượng ở hai ngôi chùa trên hai ngọn núi gần nhau. Giữa hai ngọn núi có một con sông, mỗi ngày họ đều cùng một lúc xuống núi ra bờ sông gánh nước, lâu ngày họ trở thành bạn bè.

Thấm thoát năm năm trôi qua, bỗng một hôm vị Hòa thượng ở ngọn núi bên trái không xuống gánh nước, vị Hòa thượng ở ngọn núi bên phải nghĩ bụng: “Có lẽ Thầy ta ngủ quá giờ”, nên trong lòng cũng chẳng để ý lắm.

Nhưng không ngờ qua ngày hôm sau vị Hòa thượng ở núi bên trái vẫn không xuống núi gánh nước.

Một tuần trôi qua, vị Hòa thượng bên ngọn núi phải nghĩ bụng: “Bạn ta có lẽ bị bệnh rồi, ta nên đến thăm, xem có thể giúp được gì không.”

Nhưng khi đến thăm người bạn già, ông ta thật kinh ngạc. Người bạn già của ông đang tập thái cực quyền trước chùa, chẳng giống dáng vẻ của một người cả tuần chưa uống nước chút nào. Ông ta thấy làm lạ hỏi: “Đã một tuần rồi thầy không xuống núi gánh nước, lẽ nào thầy không cần uống nước?”

Người bạn tu hành dẫn ông ta đi ra sân sau của chùa, chỉ một giếng nước nói: “Năm năm lại đây, mỗi ngày sau khi làm xong thời khóa, tôi đều đào cái giếng này, mặc dù nhiều lúc rất bận, nhưng có thể đào được bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Nay đào đã đến nước, tôi không cần phải xuống núi gánh nước nữa”.

LỜI BÀN:

Ngày hôm nay chính là thành quả từ những nỗ lực của chúng ta hôm qua. Còn sự nỗ lực của hôm nay lại là niềm hy vọng cho ngày mai. Năm tháng trôi qua, tuổi già lại đến. Hãy suy nghĩ về lúc không còn gánh nước nổi, bạn vẫn có nước để uống chứ?

Làm người đào giếng hay làm người gánh nước tất cả đều tự do bản thân mỗi người quyết định. Gánh nước ở nơi khác về là việc có thể bảo đảm nhu cầu sinh hoạt trước mắt của bạn trước khi bản thân bạn chưa có một cái giếng. Nhưng nếu nhìn về lâu về dài, những người có trí tuệ thông minh sẽ muốn tự mình đào một cái giếng của mình. Đó mới là sự sở hữu nguồn tài nguyên của bản thân, đó mới chính là nguồn gốc của sự sinh sôi và phát triển.

Bao nhiêu trong số chúng ta đang đào giếng? Bao nhiêu người xác định cả đời xách nước?

BẠN ĐANG ĐÀO GIẾNG HAY GÁNH NƯỚC CHO CUỘC ĐỜI MÌNH

11 điều khắc cốt ghi tâm

Nếu bạn muốn làm nên đại nghiệp, đồng nghĩa bạn phải rèn ra tấm lòng rộng lớn, phải biết khoan dung, biết hiền đức, cũng biết tài trí, linh hoạt… Giống như biển lớn nhiều cá, hiểu sâu biết rộng mới thành đại dương.

Là một người đàn ông ở lứa tuổi 30, bạn không còn nhiều cơ hội để bồng bột, và phạm sai lầm, anh ta cần dần trở thành một con người vững vàng, đĩnh đạc và chín chắn hơn. Không có người đàn ông trưởng thành nào mà không được tôi luyện qua thất bại. Thành công và thất bại đều là những điều đáng trân trọng trong cuộc sống này. Dưới đây là 11 điều mà một quý ông phải khắc cốt ghi tâm để làm nên chuyện lớn trong tương lai!

👉 1. Về kết giao bạn bè: Trong cuộc sống, lựa chọn hợp tác với ai, làm như thế nào, đều cần có phương pháp và kỹ năng.Một người, nếu cuộc đời cứ mãi lận đận thì ấy là do anh ta có quá ít bạn bè. Đừng vội cho rằng phi lý. Bởi nếu bạn đổ cho “cái số” của mình kém, vậy thì cách duy nhất đổi đời chính là tìm bạn bè có vận số tốt mà chơi. Đi theo họ lâu, bạn ắt sẽ thấy mình khởi sắc.Người xưa có câu: “Gặp người tài mà không kết giao, gặp thầy giỏi mà chẳng tôn sư, chính là nuối tiếc ở đời.”

Vậy mới nói, muốn đổi đời, thì nên tìm người giỏi mà kết bạn, cùng họ hợp tác, lập nghiệp. Người cùng một đẳng cấp thì mới có thể cùng nhau giao lưu, giao lưu lại mới có thể trở thành bạn bè, thành bạn bè thì mới có nền tảng tin tưởng lẫn nhau. Cái lợi cuối cùng là cái lợi về cả tinh thần lẫn vật chất, chính nó sẽ thay đổi cuộc đời bạn.

👉 2. Không việc gì phải bận tâm đến suy nghĩ tiêu cực của người khácHãy nhìn nhận vấn đề dưới nhiều góc độ khác nhau. Mỉm cười với những người đang cố gắng làm bạn tổn thương bởi đây là cách đơn giản để giúp bạn luôn giữ được sự tự tin và tập trung.Đừng bao giờ để những suy nghĩ tiêu cực của người khác làm thay đổi quan điểm cá nhân của bạn và cũng đừng bao giờ thay đổi bản thân chỉ để gây ấn tượng hoặc làm hài lòng một ai đó. Bạn chỉ nên làm điều này nếu nó thực sự giúp bạn trở nên tốt đẹp và hoàn thiện hơn trong cuộc sống.

Vì vậy, thay vì lo lắng về những suy nghĩ của mọi người bạn nên quan tâm đến bản thân mình nhiều hơn và đừng ngại đấu tranh cho những điều mà bạn tin là đúng đắn. Hãy gạt bỏ những muộn phiền sang một bên bởi bạn chỉ có một lần để sống và hơn ai hết bạn nên trân quý điều này.

👉 3. Về các mối quan hệ, đối nhân xử thế: Phú ở thân mà ra, quan hệ chứng tỏ thực lực, muốn biết thực lực của anh tới đâu, tôi sẽ nhìn vào các mối quan hệ quanh anh trước.”Thế gian rộng lớn gặp nhau trên bàn rượu, thiên thu đại nghiệp thành bại qua chén trà.”Câu hỏi là, ly rượu này, chén trà này, bạn uống cùng ai?

Định lý đơn giản trong cuộc sống là kết giao với lãnh đạo thì sớm ngày làm quan, kết giao với phú ông thì chẳng sớm mà giàu. Người thấu hiểu lí lẽ này thì phú quý gần ngay trước mắt.Bạn ngày ngày cùng ai uống rượu, cùng ai thưởng trà, ấy chính là cung cách của bạn. Tài đức, sự nghiệp của mỗi người cũng được xây dựng trên chính cung cách của anh ta.

👉 4. Phàn nàn và lo lắng không thay đổi được gì hết: Những kẻ chỉ biết lo lắng và phàn nàn mà không biết hành động luôn nắm chắc sự thất bại. Đừng bao giờ cho phép quá khứ đen tối đứng trước cánh cửa thành công trong tương lai của bạn. Bởi sự phàn nàn và hối tiếc của ngày hôm nay sẽ không thể mang đến những điều tốt đẹp cho ngày hôm mai.Hãy để chúng trở thành những bài học kinh nghiệm trong cuộc sống của bạn và không ngừng thay đổi. Nếu có bất kì điều gì tồi tệ xảy ra với cuộc sống của bạn, hãy luôn nhớ rằng hạnh phúc chỉ thực sự đến khi chúng ta ngừng phàn nàn và hối tiếc.

👉 5. Về cách thể hiện bản thân: Tâm lí gọt dũa nên cả vẻ ngoài lẫn nội tâm.Cuộc sống vốn đa đoan, nhiều chuyện không do bản thân muốn hay không muốn, tất phải xảy ra. Thế nhưng càng gặp phải chuyện không hay, càng nên có một tâm lý vững vàng để đối phó sóng gió.Khi bạn bình tâm, tâm lý ổn định, thì lối suy nghĩ của bạn cũng vững vàng, sẽ tìm được cách giải quyết đúng đắn. Có như vậy, hành vi của bạn mới là đúng, vừa giúp được mình lại giúp được người.

Tâm vững, sắc mặt cũng sẽ hài hòa, lời nói sẽ cẩn thận, hành động có chuẩn mực, càng lấy được tin tưởng và tôn trọng của người khác.Ngoài ra, nên biết lấy đức báo oán. Người quân tử nhường mà không thua, kính mà có lễ. Thù dai nhớ lâu khiến lối suy nghĩ của ta trở nên lặt vặt nhỏ nhen, tất không thành đại sự.

👉 6. Những “vết sẹo” biểu tượng cho sức mạnh của bạn: Đừng bao giờ cảm thấy xấu hổ về những ‘vết sẹo’ (thất bại) trong cuộc đời của bạn. Bởi mỗi lần thất bại chính là một lần bạn học được những bài học lớn về sự chịu đựng, cách chinh phục nỗi đau và đứng dậy sau vấp ngã. Mỗi thất bại sẽ là một dấu ấn quan trọng của một chiến thắng đầy tự hào trong tương lai.

Bạn cũng đừng bao giờ cho phép sự thất bại ấy trở thành nỗi sợ hãi và ám ảnh trong cuộc sống. Bạn sẽ không thể lãng quên hay xóa bỏ chúng nhưng bạn có thể thay đổi cách nhìn về điều đó. Hãy nhìn nhận những thất bại đó như một dấu hiệu về sức mạnh và sự nỗ lực của bản thân bạn.

👉 7. Về rèn luyện bản thân: Tiên học lễ, hậu học văn. Trước khi học lập nghiệp thì phải học làm người, làm người quan trọng ở hai chữ “nhân đức”. Không muốn cổ vũ, chúc mừng, công nhận người khác là khởi đầu của thói ngu dốt. Cũng như không biết tôn trọng người khác thì vĩnh viễn cũng không được người khác tôn trọng. Làm điều hay cho người cũng chính là làm điều hay cho mình, từ ngoài sẽ vào đến trong, đây cũng chính là rèn cho mình cái nhân cái đức ở đời.

👉 8. Mỗi trắc trở là một bước tiến về phía trướcTrong cuộc sống, sự kiên nhẫn không có nghĩa là chờ đợi mà đó chính là một thái độ tích cực để chinh phục giấc mơ của bạn. Nếu bạn đang cố gắng để thực hiện một điều gì đó, bạn nên dành nhiều thời gian và làm mọi cách có thể.

Điều này có thể khiến bạn phải trả giá bằng những thất bại, sự chế giễu của đồng nghiệp hay nỗi cô đơn nhưng bạn hãy tiếp tục đấu tranh và tin tưởng vào quyết định của mình. Bởi bạn sẽ nhận ra rằng mỗi cuộc đấu tranh và cố gắng sẽ là một bước tiến về tương lai và tìm thấy những giá trị đích thực trong cuộc sống.

Vì vậy, hãy thử cố gắng để làm mọi việc và tìm mọi cách biến những ước muốn của bạn trở thành hiện thực.

👉 9. Nỗi đau là một phần của sự phát triển: Đôi khi trong cuộc sống, một cánh cửa này khép lại sẽ mang đến sự khởi đầu mới ở một cánh cửa khác. Sự thất bại không hoàn toàn mang ý nghĩa xấu bởi nó có thể giúp bạn thay đổi và tìm kiếm những điều mới mẻ.Bạn có thể chôn vùi những nỗi đau đã khiến bản thân tổn thương nhưng đừng bao giờ quên đi sự mạnh mẽ mà mình đã học được sau những nỗi đau ấy. Đối mặt với khó khăn không có nghĩa là bạn đang thất bại bởi thành công chỉ đến khi bạn đã thực sự nỗ lực hết mình. Sau mỗi thất bại, bạn hãy dành nhiều thời gian để suy nghĩ về những điều tích cực, bình tĩnh và sống chậm lại.

Thành công sẽ không đến với bạn chỉ trong chốc lát mà sẽ là kết quả cuối cùng của sự cố gắng. Có những nỗi đau sẽ khiến bạn tổn thương nhưng cũng có những nỗi đau sẽ khiến bạn thay đổi. Vì vậy, thay vì phải dằn vặt và đau khổ về quá khứ, bạn hãy để những nỗi đau ấy trở thành một phần động lực để tiếp tục cố gắng.

👉 10. Về tư tưởng, khí phách: Người văn hóa thấp sẽ không thốt ra lời lẽ sâu xa, người không có mục tiêu sẽ không nói nổi lời trách nhiệm, người khí khái thấp tất không có lời khí khái hào hùng. Nước trong quá thì không có cá, người chỉ đứng nhìn chân thì không vẹt nên đường. Trong lòng có nhiều khúc mắc thì không nuôi được cái tâm đại nghiệp. Cái gọi là trăm sông quy về một biển chính là muốn nói biển cả rộng lớn có sức chứa đựng mọi nỗi.

Anh muốn làm nên đại nghiệp, đồng nghĩa anh phải rèn ra tấm lòng rộng lớn, phải biết khoan dung, biết hiền đức, cũng biết tài trí, linh hoạt… Giống như biển lớn nhiều cá, hiểu sâu biết rộng mới thành đại dương.

Đừng vì một chút sóng lớn mà sợ, cũng đừng vì gặp cám dỗ mà dính chàm. Người thành công hiểu rõ cần có tâm tư đúng mực, biết khi nào nên bao dung, khi nào nên buông nên bỏ, nên dụng người, hiểu người.

👉 11. Dám dẫn đầu – Bản lĩnh của kẻ tiên phong: Chúng ta đang sống ở thời đại của những thay đổi to lớn bao gồm tốc độ toàn cầu hóa ngày càng nhanh, số lượng thông tin tăng gấp bội, sự chi phối của khoa học và công nghệ đang lớn dần, các nền văn minh lại xung đột với nhau.

Thế giới của tương lai sẽ đòi hỏi bạn phải có được những khả năng mà cho đến giờ chỉ đơn thuần là một trong những lựa chọn không bắt buộc. Mỗi ngày hãy tự nhắc nhở rằng bạn còn rất nhiều khả năng tiềm ẩn mà chính mình chưa khám phá hết được. Hãy nghĩ đến và tin tưởng vào những điều lớn lao và đừng bao giờ đánh giá thấp bản thân mình.

“Trí tuệ của sự giàu có có thể đánh thức mỗi người, thậm chí đánh thức tiềm năng sự sống và khơi dậy ham muốn làm giàu của người ăn mày dưới đáy xã hội”.

Bạn cần tầm nhìn, lòng can đảm, sự khách quan, sự đơn giản và cần khắc sâu trong lòng 11 điều này!

NẰM GAI NẾM MẬT

“Có tài năng mà không có chí khí thì tài năng mà làm gì. Không tài năng mà có chí khí thì rồi cũng có tài năng, cũng làm được. Bao nhiêu người thành công, xét đến gốc là nhờ chí khí cả”.

=====

Người ta hay dùng 4 chữ “nằm gai nếm mật” để chỉ quá trình chịu đựng mọi gian khổ để hoàn thành việc lớn. Hỏi ai đã từng nằm trên giường gai, ai đã từng nếm mật đắng, hay đây chỉ là phép ví von cho văn vẻ mà thôi?

“Nằm gai nếm mật” dịch từ “Ngoạ tân thường đảm” (臥薪嘗膽), là câu chuyện được sử chép lại về Việt Vương Câu Tiễn thời Xuân Thu bên Trung Quốc. Hai nước Ngô và Việt đánh nhau, nước Việt đại bại tại Cối Kê. Vua nước Việt là Câu Tiễn phải mình trần sang lạy vua Ngô là Phù Sai xin hàng. Ngô vương bắt vợ chồng Câu Tiễn phải sang Ngô làm con tin, quan tướng quốc là Phạm Lãi theo hầu. Cả ba đều bị giam trong ngục đá.

Hằng ngày, vợ chồng Câu Tiễn và Phạm Lãi phải cắt cỏ, hốt phân ngựa, gánh nước rửa dọn chuồng ngựa, kiếm củi nấu cơm… Suốt thời gian ba năm, vua tôi sống vô cùng vất vả cực nhọc, nhưng vẫn bền chí đợi thời. Một hôm Ngô vương Phù Sai bệnh, Câu Tiễn nghe theo lời của Phạm Lãi chịu nếm phân của Phù Sai để chẩn bệnh bốc thuốc, trị được bệnh cho Phù Sai nên chiếm được lòng tin. Nhờ đó mà cả ba được phóng thích về nước sau hơn 2 năm chịu khổ nhục.

Trở về cố quốc, nhớ đến nỗi nhục mất nước và bị giam cầm làm nô lệ, Câu Tiễn vô cùng căm uất, lòng canh cánh mưu toan báo thù. Bấy giờ, giao quốc chính cho Văn Chủng, giao quân chính cho Phạm Lãi, nhà vua tôn hiền đãi sĩ, kính người già, thương kẻ nghèo, đối xử trăm họ như anh em nên được mọi người mến phục. Đến mùa làm ruộng, Câu Tiễn cũng vác cày đi cày. Vương phi thì chăm việc dệt cửi, cùng muôn dân chia sự lao khổ, ăn mặc rất tiết kiệm.

Câu Tiễn chăm chỉ làm việc suốt ngày đêm. Khi nào buồn ngủ thì lấy cỏ lục (rau răm) xoa vào mắt cho cay làm mắt phải mở. Chân lạnh muốn co thì dầm nước lạnh. Mùa đông lạnh thì ôm giá. Mùa hè nóng nực thì ngồi bên lửa.

Một lần, Phạm Lãi đến gần chỗ Việt Vương Câu Tiễn thường nằm phát hiện ra, dưới chỗ vua nằm là một lượt gai, phía trên treo lủng lẳng một túi mật, thỉnh thoảng vua lại nhấm một giọt. Thấy lạ, Phạm Lãi bèn hỏi:
– Muôn tâu, sao lại như thế này?
Câu Tiễn thong thả trả lời:
– Tự hành, đó cũng là nuôi chí. Ta làm như vậy là để nhớ những cay đắng, tủi nhục từ trận Cối Kê thảm hại năm xưa, nung nấu ý chí báo thù phục quốc.

Việt vương theo 7 kế phá Ngô của Văn Chủng, mới thi hành được 3 thì nước Việt hưng thịnh, nước Ngô suy. Cuối cùng nước Việt báo được thù, thôn tính nước Ngô, và Ngô vương tự tử. Từ đó, thành ngữ “nếm mật nằm gai” được dùng để chỉ sự chịu đựng gian khổ mà nuôi chí lớn.

Lời bàn:

Trong “Bình Ngô đại cáo”, Nguyễn Trãi cũng dùng 4 chữ này để miêu tả quá trình khởi nghĩa gian khổ lâu dài của nghĩa quân Lam Sơn, quyết tâm đuổi giặc Minh ra khỏi bờ cõi:
“Núi Lam Sơn dấy nghĩa,
Chốn hoang dã nương mình,
Ngắm non sông căm nổi thế thù,
Thề sống chết cùng quân nghịch tặc,
Đau lòng nhức óc, chốc là mười mấy nắng mưa,
Nếm mật nằm gai, há phải một hai sớm tối,
Quên ăn vì giận, sách lược thao suy xét đã tinh,
Ngẫm trước đến nay, lẽ hưng phế đắn đo càng kỹ.
Những trằn trọc trong cơn mộng mị,
Chỉ băn khoăn một nỗi đồ hồi”.

Nhà văn hoá Hoàng Đạo Thuý cũng từng ngợi ca ý chí của Bình Định vương Lê Lợi trong cuốn “Trai nước Nam làm gì”:
“Một người có chí khí là ông Thái Tổ nhà Lê. Làm một người cày ruộng mà không chịu ép mình, mười năm gian nan mà công việc làm đến được. Gương sáng của ta đó.
Có tài năng mà không có chí khí thì tài năng mà làm gì. Không tài năng mà có chí khí thì rồi cũng có tài năng, cũng làm được. Bao nhiêu người thành công, xét đến gốc là nhờ chí khí cả”.

Có người cho rằng sống ở trên đời là để hưởng thụ an nhàn thoải mái, con đường nào mang đến sự an nhàn thoải mái thì đi theo. Khi xưa, nếu Việt vương Câu Tiễn thực sự chịu hàng phục Ngô vương, thì hẳn ông sẽ không phải vất vả khó nhọc đày ải thân mình, nhưng đổi lại nghìn năm sau ông vẫn mang nỗi nhục là ông vua mất nước.

Lê Lợi cũng từng được tướng nhà Minh trao cho chức quan để dụ theo, nhưng ông không chịu khuất phục. Thay vào đó, ông lại quyết chí “ẩn thân ở nơi núi rừng làm nghề cày cấy; đọc sách kinh, sử, nhất là càng chuyên tâm về các sách Thao Lược; hậu đãi các tân khách; chiêu nạp kẻ trốn, kẻ làm phản; ngầm nuôi các kẻ mưu trí; bỏ của, phát thóc để giúp cho kẻ côi cút, nghèo nàn; hậu lễ, nhún lời, để thu bọn anh hùng hào kiệt; đều được lòng vui vẻ của họ” (theo Lam Sơn thực lục).

Vậy nên, Câu Tiễn và Lê Lợi mới làm nên nghiệp lớn.
Và biết bao tấm gương lớn của ông cha vẫn được lưu danh sử sách trăm, nghìn năm nữa.

Còn bạn thì sao? Bạn sẽ chọn một cuộc sống an phận, tầm thường mà thoải mái, hay sẽ sẵn sàng “nếm mật nằm gai” nhiều năm tháng để một ngày có thể hiên ngang đứng trên đỉnh cao, tự tay gây dựng một “triều đại” cho chính mình?

NẾU BẠN KHÔNG SẴN SÀNG “NẰM GAI NẾM MẬT” THÌ ĐỪNG CHỌN CON ĐƯỜNG KHỞI NGHIỆP!

LIFE…

Nếu một ngày bạn cảm thấy mình sắp gục ngã, hãy nhớ lấy…

Tiền mất rồi còn có thể kiếm lại. Bạn bè không còn vẫn có thể tiếp tục kết giao bạn mới. Mất đi tình yêu đích thực, cũng có thể tìm lại lần nữa……

Cuộc sống ấy, sẽ có những ngày sao lại vui thế, và cũng có những ngày tệ đến mức chỉ muốn bỏ mặc tất cả.

Trái tim mình cũng vậy, có lúc thật dịu dàng bình yên, nhưng cũng có lúc sẽ đầy gai góc, giận hờn.

Thế nhưng, cuộc sống là vậy. Dù ngày hôm nay có tệ thế nào, trái tim có bực bội đến đâu, hãy tìm đến bên người mình yêu thương, ăn món mình thích, ở một nơi khiến mình bình tâm!

Cuộc sống này có quyền xô ngã bạn. Người yêu có quyền bỏ rơi bạn. Bạn bè có quyền phản bội bạn, nhưng hãy nhớ lấy 1 điều rằng: Đứng lên hay không là quyền của bạn.

Cuộc sống có muôn nghìn vạn cách để đẩy bạn xuống hố sâu vực thẳm. Con người có hàng trăm bộ mặt khác nhau. Tuy thế, chỉ có bạn mới là người duy nhất quyết định lối đi cho cuộc sống của mình.

Ừ thì đau đớn, ừ thì cảm thấy tổn thương, ừ thì có những lúc bật khóc trong tức tưởi. Nhưng bạn ơi, bước tiếp hay chạy trốn tùy thuộc vào sự chọn lựa của bạn.

Bạn chấp nhận đau thương, bạn tìm cách thay đổi. Bạn bắt đầu lại tất cả từ con số 0 hay là bạn … bỏ cuộc. Chỉ có bạn mới biết câu trả lời.

Tình yêu có thể tan vỡ, bạn bè có thể bỏ rơi, tiền bạc có thể tan biến. Nhưng, chẳng ai hay điều gì xô ngã được bạn, nếu bạn không cho phép.

Gian khó có bao giờ là thiếu, chỉ sợ bạn thiếu lòng tin vào chính mình mà thôi. Đau thương cũng không bao giờ là ít, chỉ sợ bạn ít vững vàng để bước tiếp trên con đường mình đã chọn.

Ông trời trao cho chúng ta cơ hội sống sót, cha mẹ nuôi dưỡng ta không lớn, thế mà gặp chút khó khăn đã khóc tu tu, đã chạy về nhà chỉ muốn bỏ cuộc. Thế có phí không cơ chứ?

Ừ thì điểm kém, rồi thì công việc không như ý áp lực, hay là gia đình có vấn đề đáng sợ? Bạn bè quay ngoắt lợi dụng mình, người yêu thì bảo thôi chia tay đi! Ừ thế thì sao? Thế là hành hạ bản thân không ăn không uống, buồn đời viết sờ ta tút đau thương à?

Nếu một ngày bạn cảm thấy mình sắp gục ngã, hãy nhớ lấy…
Bạn à, cuộc sống này, những ngày tồi tệ như vậy có mà đầy ấy. Việc của mình là, chấp nhận thôi! Kêu than đâu ích gì, khóc lóc cũng chẳng được chi. Sai đâu thì sửa đấy. Người đi rồi, có giữ cũng không được. Chuyện xảy ra rồi thì mình rút kinh nghiệm thôi.

Sẽ có những nỗi buồn chỉ cần một ngày, hai ngày để quên đi. Nhưng có những nỗi đau sẽ phải mất gần cả đời để nó có thể ngủ yên. Suy cho cùng, nỗi đau nào rồi cùng sẽ qua đi. Vấn đề chỉ là thời gian.

Con người ta luôn nhìn thấy và hâm mộ hạnh phúc của người khác.

Nhưng đến một lúc nào đó bất chợt quay đầu, lại phát hiện thì ra mình cũng đang được người khác ngưỡng mộ.

Thật ra, mỗi người đều có hạnh phúc của chính mình. Chỉ có điều, hạnh phúc của bản thân thường nằm trong mắt người khác

Cuộc sống luôn trêu đùa chúng ta, bạn kì vọng điều gì thì điều đó sẽ càng lúc càng rời xa bạn.

Bạn cố chấp với ai, sẽ bị người đó tổn thương nặng nề nhất.

Vì vậy, làm việc gì cũng đừng quá kì vọng, đừng quá cố chấp, phải học cách buông bỏ, buông bỏ sự kì vọng, buông bỏ cố chấp mà không có kết quả.

Cho nên bất cứ việc gì cũng phải nhìn thoáng hơn, thông suốt hơn, cái gì mất đi, cái gì không giữ được, chỉ có niềm vui và hạnh phúc hiện tại là tốt nhất.

Tiền mất rồi còn có thể kiếm lại. Bạn bè không còn vẫn có thể tiếp tục kết giao bạn mới. Mất đi tình yêu đích thực, cũng có thể tìm lại lần nữa.

Mong bạn hãy nhớ kỹ: Cái gì bạn cũng không thiếu, thứ mà bạn thiếu chính là dũng khí để bắt đầu lại một lần nữa.

-ST-

3 bài học khởi nghiệp

TÔI ĐÃ MẤT TIỀN TỶ, MẤT NHÀ, MẤT BẠN để đổi lấy 3 bài học đắt giá sau cho những bạn khởi nghiệp.

Với một doanh nhân thứ thiệt thì chẳng là bao. Nhưng với tôi là rất nhiều. Tôi khởi nghiệp từ bàn tay trắng, làm bao nhiêu dồn vào đó bấy nhiêu. Không chỉ tiền, tôi còn mất nhiều thứ khác. Cái tôi được là những bài học quý giá mà hôm nay tôi muốn chia sẻ lại với các bạn. Những gì tôi sắp kể có thể chẳng là gì mới mẻ với dân học kinh tế, thậm chí còn nghe “ngu xuẩn” vì tôi phạm những sai lầm rất cơ bản. Nhưng tôi tin chắc đó là những trải nghiệm rất thật mà tôi nghĩ sẽ giúp ích cho ai đó, nhất là những người chân ướt chân ráo từ chuyên môn qua làm kinh tế như tôi.

Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ mở trung tâm. Năm 2014, Chàng trai 23 tuổi chỉ đơn giản muốn gom bạn bè lại để dạy họ nói, chỉ nói mà thôi, và SpeakOnly cũng chỉ là cái tên dịch đại từ đó. Sau 1 tuần, tôi mở được ca thứ hai, sau một tháng tôi có lớp thứ 3, và sau 1 năm, tôi phải chuyển cơ sở lớn hơn. Sau 8 tháng tiếp theo, tôi lại chuyển sang cơ sở lớn hơn nữa.

Ở tuổi 25, tôi (và bạn gái tôi – vợ tôi bây giờ) có thể mua nhà, mua đất, du lịch nước ngoài. Tôi thành công là do hên, lúc đó nhu cầu thị trường lớn, chưa có nhiều cạnh tranh, và tôi cũng làm tốt nhiệm vụ của mình.

Năm 2017, tôi mở thêm chi nhánh, và từ đó là lúc SpeakOnly bắt đầu đi xuống. Ngoài những nguyên nhân khách quan như sự xuất hiện của các app học tiếng Anh tiện lợi, sự ra đời của vô vàn những trung tâm dạy nói, thì còn có nguyên nhân chủ quan từ tôi – một người thiếu kiến thức lẫn kinh nghiệm thương trường.

Từ một người thoải-mái-chi-tiêu, tôi bước sang giai đoạn dè-sẻn. Sau đó không lâu, tôi bắt đầu chấp nhận không-có-lời, rồi từ từ tiến lên giai đoạn lỗ-nhẹ, để sau đó ngả sang giai đoạn lỗ-nặng, rồi bước vào thời kỳ bán-nhà, bán-hết-những-gì-cần-bán trước khi chạm mốc trắng-tay. Chưa hết, theo sau đó vẫn còn giai đoạn nợ-nần-chồng-chất. Song song với đó là những câu chuyện bi hài cùng những bài học rút ra.

Bài học 1: Không thể kinh doanh và làm chuyên môn song song được.Nhiều người nói mà tôi không tin. Dù biết họ có lý tôi vẫn muốn tự mình trải nghiệm coi không được là không được thế nào. Cuối cùng, tôi đã tâm phục khẩu phục rằng: làm kinh tế và làm chuyên môn phải là hai chuyện phải tách biệt.

Nói theo Các Mác. Kinh tế là lượng (cần phải có tiền); còn chuyên môn là chất (cần đạt hiệu quả). Chất và Lượng muôn đời mâu thuẫn. Hướng tới Lượng thì Chất không đảm bảo, hướng tới Chất thì Lượng phải khiêm nhường. Tôi vừa dạy chính, vừa làm CEO. Một chân bên này, một chân bên kia, “đứng chàng hảng”, không thể đi tới. Tôi phải quyết chọn 1 trong 2. Tôi đã chọn gác lại việc dạy để tập trung quản lý. Nhưng sự việc cũng không mấy khả quan. Có vẻ tôi sinh ra để làm chuyên môn, thành công vì chuyên môn, và nếu không làm chuyên môn thì không thể thành đạt. Tôi không thể “kiếm lượng” với cái đầu hướng về “chất”. Thành thử cuối cùng, SpeakOnly không những không có thêm tài chính, mà còn thiếu đi một giáo viên cán cựu.

=> Bài học 1: làm chuyên môn thì không làm kinh doanh, và ngược lại. Hơn nữa, có khi bạn chỉ làm tốt chuyên môn hoặc kinh doanh, phải biết rõ thế mạnh để chọn! Bạn phải tìm partner để hợp tác với mình.

Bài học 2: câu chuyện mở chuỗi.

Bạn thành công ở một cơ sở, không có nghĩa là bạn vẫn thành công ở cơ sở thứ hai. Với cùng nguyên liệu, công thức, bạn có thể làm ly cà phê thứ hai y chang ly cà phê thức nhất. Nhưng giáo dục – sản phẩm gắn liền với con người, thì không. Với cùng một bài giảng, hôm nay bạn đã dạy khác hôm qua rồi, nói chi đến những con người khác nhau, đến từ vùng miền khác nhau, có văn hoá, lối sống, tâm tư, suy nghĩ khác nhau.

Có thể bạn đang nghĩ: ủa vậy VUS thì sao, ILA thì sao, đó chẳng phải là chuỗi giáo dục là gì? Đúng, đó là chuỗi giáo dục. Nhưng sẽ có 2 khác biệt lớn như sau:

1. Họ có quy-trình, tức là một bộ những giáo án, cách đi bài, cách xử lý vấn đề, nói câu gì, làm bước gì, v.v… được đóng gói lại. Những nơi khác chỉ cần được tập huấn và copy quy trình là sẽ được gần giống với cơ sở chính.Mặc dù giáo viên làm trong các chuỗi giáo dục sẽ ít đất để phát huy sáng tạo, lương không cao do công sức bỏ ra không nhiều (vì chỉ cần theo quy trình) và nhân viên cũng ít cơ hội học hỏi (do ai làm mảng nấy theo quy trình), nhưng nếu đã xác định là người-kinh-doanh và mở chuỗi thì phải có quy trình và lạnh lùng xem nhân viên là máy móc.

2. Họ có nhiều cở sở. Vẫn có những cơ sở không thành công chứ không phải không. Nhưng nhìn chung cơ sở đạt bù qua cho cơ sở bại. Chưa kể, họ có một “quản lý cơ sở” để điều chỉnh quy trình cho phù hợp với văn hoá sở tại nên giảm được rủi ro thất bại.Tôi, quá vội, tiềm lực không có, quy trình không có, tài lực không có, nên gãy.

=> bài học 2: hãy đóng gói các sản phẩm, chính sách, cách xử lý vấn đề của bạn lại thành một quy trình trước khi nghĩ đến chuyện nhân rộng.

Bài học 3: mượn tiền và sự quơ quào.

Tôi đã có những ngày tháng có thể gọi là cùng cực. Đó là khoảng năm 2018. Chúng tôi có con nhỏ, có một trung tâm chính phải lo. Có hai ba trung tâm nhánh phải quản rất nhọc (do thiếu quy trình như bạn đã biết). Một cơ sở chính không đủ để nuôi những cái khác. Tiền tài, nguồn vốn cạn dần, cạn dần. Tôi bán từ tài sản lớn đến tài sản nhỏ để nuôi doanh nghiệp. Đến khi không còn gì cả. Nhưng mỗi ngày mở mắt ra vẫn phải kiếm được chục triệu để lấp chi phí. Cứ mở mắt ra là chục triệu bay đi. Nhiều dự định không thành hiện thực, nhiều lời hứa trở nên quá sức, nhiều đề xuất hay ho bị “bỏ qua”. Vì không có tiền. Và tôi, tôi vô tình trở thành kẻ thất hứa, kẻ bóc lột, kẻ không biết lắng nghe, kẻ ác.Tôi stress. Vợ tôi stress. Có những ngày tôi mở ví mà bật cười ra nước mắt vì không có nổi 50 nghìn đồng. Tôi cười cho sự trớ trêu: Ha ha, thầy giáo nổi tiếng không có nổi 50 ngàn đồng!

Lúc đó, rất nhiều lần tôi chỉ nghĩ: “Dẹp quách cho rồi, nghỉ khoẻ!” như thể bạn có một tảng đá rất nặng trên vai, điều duy nhất bạn nghĩ đến là bỏ-tảng-đá-xuống. Nhưng tôi không bỏ. Là vì tôi mạnh mẽ để gánh team, hay vì tôi không đủ mạnh mẽ để chấm dứt? Tôi chẳng biết, cái tôi biết là mình đang phải tiếp tục gồng gánh và kiếm tiền bù đắp.Và tôi, như một người đang rơi xuống vực, chỉ biết đưa tay quơ quào trong không trung, nắm được gì thì nắm, đâu có tâm trí đâu mà coi đó là rễ cây, hay cục đá, hay miểng chai. Xui cho tôi, tôi toàn quơ trúng miểng chai.

Tôi quyết định dạy, dạy, dạy ngày đêm để kiếm tiền. Một tháng tôi kiếm được ba bốn chục triệu. Nhưng bạn biết đấy, nó chẳng là so với phí vận hành doanh nghiệp nặng nề. Ba bốn chục, kiếm rã rời trong một tháng, nhưng biến mất trong ba ngày. Đau. Nản. Suy sụp. Đuối.

Tôi quơ tiếp: Tôi mở thêm các lớp thiếu nhi. Mặc dù có tiến triển chút chút nhưng lớp chẳng thể duy trì lâu vì tôi không có quy trình trọn vẹn cho các lớp thiếu nhi. Học chung cơ sở vật chất với người lớn, các em như đến một lớp tạm bợ. Người lớn đang học thấy giáo cụ của trẻ em cũng không vui. Nên thôi, tôi không cho phép điều đó, thế là giải tán lớp KIDS.

Tôi lại quơ tiếp: Có người muốn hợp tác với tôi để một chi nhánh khác, dạy luyện thi lớp 10, tôi chỉ cần lo chuyên môn, tiền bạc để họ. Mặc dù ngập ngừng trước mảng mới, tôi vẫn nhận lời vì xem đó là cơ hội vàng với hy vọng lật ngược tình thế. Nhưng do tình thế cấp bách, tôi khinh suất không tìm hiểu kỹ. Nhà đầu tư rút lui giữa chừng. Tôi không những không xoay chuyển được tình thế, mà còn mất tiếp gần 200 triệu tạm ứng, mất hiệu quả kinh doanh do phải phân tán nhân lực, và mất uy tín trong lòng đội ngũ.

Tôi cứ như một kẻ đánh bạc đang thua nên cố gỡ. Mà càng gỡ càng thua.Nhưng tôi quơ sao thì quơ, đó là chuyện của tôi. Tới tháng lương phải trả, mặt bằng vẫn phải thuê. Tôi lúc bấy giờ chèm bẹp như người sắp chết. Lúc đó tôi mới thấm câu “túng quá hoá liều” – người ta sẵn sàng làm điều xằng bậy khi túng thiếu.

Nhưng may quá, điều xằng bậy mà tôi làm không phải giết người hay cướp bóc, mà chỉ là chậm lương, cắt thưởng, tìm lý do này lý do kia để khiến nó hợp lý, rồi tôi làm trái với lương tâm – đặt lợi nhuận lên trên chất lượng, và cuối cùng là bỏ ngoài tai cảm xúc của đội ngũ.Và còn một điều xằng bậy nữa, đó là… mượn tiền bạn bè. Tôi mượn tiền ngân hàng, nhưng không được. Thế là tôi mượn bạn bè đỡ, được nhiêu hay nhiêu. Tôi nghĩ không một ai mà cho mình mượn số tiền lớn như thế được. Tôi bèn nghĩ ra một “diệu kế”. Đó là chia nhỏ số tiền ra để mượn nhiều người. Mỗi người tôi mượn 1 triệu, 2 triệu. Nếu mượn được 20 người thì trước mắt có 20 triệu đã. Khi mượn tiền thì bạn mượn ai? Mượn bạn thân, chứ cửa nào mà mượn bạn lạ? Và chính vì mượn bạn thân, nên tôi … mất luôn bạn.

Người ta lập group riêng (sau này tôi mới biết), nói tôi thế này thế kia. Tôi buồn kinh khủng! Người dưng họ nói sao cũng được, nhưng bạn chơi lâu năm lại làm thế, quả thật tôi rất chạnh lòng. Cũng phải. Tại tôi có những cái các bạn không có: sự tung hô của cộng đồng mạng, thì phải chịu cảm giác mà các bạn không cần phải chịu: sự cảm thông lúc khó khăn. Kiểu lúc mày ngon, tao đâu có được hưởng gì, mắc gì lúc mày khó khăn tao phải giúp! Tôi nghĩ vậy, nên thôi, buồn một chút, chứ không dám giận.Nhưng may tôi vẫn có những người bạn tốt. Họ cho tôi mượn tiền, họ chỉ tôi hướng đi để không quơ quào. Những ân nhân này, cả đời bạn không bao giờ quên nhé. Vì, họ cho bạn mượn tiền, cũng như trao cho bạn sợi dây khi bạn đang chết đuối. Bạn có thể trả nợ họ như trả lại sợi dây, nhưng ơn cứu mạng bạn cả đời mang ơn!

=> Bài học 3: Một người đang khốn đốn rất dễ rơi vào trạng thái QUƠ QUÀO. Nhưng khổ nỗi, càng quơ quào càng chết thảm. Vậy nên, hãy bình tâm suy nghĩ lại, vạch định lối đi đúng đắn. ……….

Thôi, hôm nay tới đây nha. Nếu các bạn muốn nghe thêm những trải nghiệm của kẻ ngoại đạo để tránh thì bữa nào kể tiếp cho nghe, hoặc có câu hỏi gì cứ comment xuống đây nhé.

TÓM LẠI: Mỗi người sinh ra sẽ mang một sứ mệnh riêng, một nhiệm vụ riêng mà Trời Đất đã ban. Tôi sinh ra để làm chuyên môn, nếu cứ cố ý lao vào THƯƠNG TRƯỜNG thì chỉ có đau-THƯƠNG và đoạn-TRƯỜNG mà thôi. Còn cứ là thầy giáo tiếng Anh giản dị, tuy không giàu có, nhưng vẫn đứng dậy được, trả được nợ, mua cái này, sắm cái kia…

(Nguồn: fb Nguyễn Thái Dương)

Tam thập nhi lập

TAM THẬP NHI LẬP! – Nếu bạn chuẩn bị 30…

Nếu bạn đang dần tiến đến cột mốc quan trọng trong cuộc đời – tuổi 30, hãy bắt đầu tập trung nỗ lực và kiên trì xây dựng những bước đi nhỏ cho sự nghiệp về sau là vừa! Nếu muốn sớm trở thành một người làm chủ được cuộc sống và thành đạt vào năm 30 tuổi, những mục tiêu dưới đây sẽ luôn là ưu tiên hàng đầu trong “to-do-list” của bạn từ bây giờ.

👉 Không ngừng học hỏi và phát triển bản thân mình

Đừng nghĩ rằng đã bước ra khỏi ghế nhà trường, cho dù bạn có lấy được bằng thạc sĩ, tiến sĩ nghĩa là bạn đã hoàn thành việc học và ngừng học hỏi. Một trong những sai lầm lớn nhất mà hầu hết mọi người mắc phải đó là ngừng học hỏi và chỉ làm theo những công việc giao sẵn như một cái máy. Có câu “Chúng ta ngừng phát triển ngay từ thời điểm ta ngừng học hỏi”.Việc học cũng không chỉ gói gọn trong việc tập trung vào những kiến thức chuyên môn phục vụ cho công việc. Nếu muốn phát triển sự nghiệp trong tương lai, bạn còn cần phải nắm vững rất nhiều kỹ năng mềm, kỹ năng con người… nữa đấy.

Hãy sử dụng khoảng thời gian trống để học những kiến thức và kỹ năng mới, tìm đọc những quyển sách bổ ích mỗi ngày, tìm kiếm những môi trường có thể giúp bạn “làm mới” mình, phát triển mình, bước ra khỏi “cái hộp” của mình để chủ động tìm kiếm và kết giao với những người bạn mới. Có thể ngay bây giờ chưa cần đến nhưng chắc chắn trong tương lai, đó sẽ là hành trang quan trọng hỗ trợ đắc lực cho bạn trên hành trình gây dựng sự nghiệp.

Đừng nói với tôi rằng bạn không có thời gian! Thời gian là của bạn. Tất cả mọi người đều có 24h/ngày, không hơn không kém, còn việc sử dụng nó như thế nào là do bạn. Xung quanh bạn có biết bao nhiêu người cũng với 24h đó có thể làm được đủ thứ chuyện, thì tại sao bạn lại không? Đừng lấy thời gian để bào chữa cho tính LƯỜI BIẾNG của bản thân. Một người có thể xuất thân thấp kém, trí óc không được thông minh, diện mạo không được đẹp đẽ, ăn nói không được lưu loát,… cũng không sao, nhưng gặp phải tính lười biếng thì “vô phương”.

👉 Đầu tư về sức khỏe

Tuổi trẻ có 2 thứ lãng phí rất nhiều, đó là THỜI GIAN và SỨC KHỎE. Nên nhớ rằng, người có sức khỏe thì có trăm ngàn ước mơ, còn người không có sức khỏe thì chỉ có một mơ ước duy nhất, đó là được khỏe mạnh. Hãy bắt đầu học cách quan tâm đến sức khỏe của bản thân hơn từ bây giờ. Đừng để đến khi phát hiện ra một căn bệnh nào đó thì đã quá muộn.

Sức khỏe là tài sản quý giá nhất giúp bạn thành công trong tương lai. Do đó, bạn nên lên kế hoạch cho các buổi khám sức khỏe tổng quát định kỳ và hăng hái tập thể dục mỗi ngày. Xây dựng thói quen sống lành mạnh, ăn uống bổ sung dinh dưỡng đầy đủ cả lượng và chất. Đầu tư “tối ưu hóa tài sản quý giá nhất” này cho bản thân và cho những người thân.

👉 Sắp xếp lịch làm việc, sinh hoạt khoa học

“Nước tới chân mới nhảy” là căn bệnh của tuổi trẻ, không phải của những người trưởng thành. Do đó, bạn cần xây dựng cho mình một kế hoạch cân bằng công việc và cuộc sống. Ghi chép rõ ràng các nhiệm vụ cần thực hiện trong tháng/tuần/ngày để không bỏ lỡ bất kỳ điều quan trọng nào.

Thói quen ngăn nắp và có kế hoạch trong cuộc sống sẽ giúp bạn sử dụng thời gian một cách hiệu quả và đón nhận thành công dễ dàng hơn trong tương lai.

👉 Học cách tiết kiệm và quản lý tài chính cá nhânBạn phải học cách quản lý tiền trước khi có thể kiếm được nhiều tiền, chứ không phải đợi đến khi có thật nhiều tiền mới bắt đầu học cách quản lý. Đừng suy nghĩ chỉ vì mức lương không cao nên bạn không cần tiết kiệm hoặc tâm lý tuổi trẻ cứ hưởng thụ hết mình. Hãy dành ra một phần cố định trong quỹ lương hàng tháng làm khoản tích góp chuẩn bị cho sau này.

Tìm cách cắt giảm những chi tiêu không thật sự cần thiết. Bạn cứ nhìn lại mà xem, hầu như những thứ bạn mua sắm, chi tiêu chẳng phải đơn thuần là vì chạy theo trào lưu, hay là để phục vụ cho sĩ diện của bản thân, để thể hiện đẳng cấp đó sao? Trước khi có thể tự tay xây dựng cho mình một sự nghiệp đáng kể để có thể tự hào mà “ngẩng mặt nhìn đời”, hãy dẹp qua một bên cái sĩ diện hảo, cái đẳng cấp dởm đó đi. Một người trưởng thành chẳng bao giờ chứng tỏ bản thân bằng cách đó đâu.

Thay vì vậy, hãy tập sống đơn giản, tiết kiệm và gửi tiền vào “Tài khoản thành công” của bạn. Đến một mai khi bạn quyết định đầu tư hoặc thực hiện một dự định khởi nghiệp kinh doanh nào đó lớn lao, số tiền này sẽ là “phao cứu sinh” thần thánh của bạn đấy.

👉 Củng cố niềm tin vào bản thân mình

Đã U30 đến nơi nhưng vẫn chưa có sự nghiệp ổn định có phải do năng lực bản thân yếu kém? Đừng để những tư duy tiêu cực cản trở động lực tiến thân của bạn. 30 chưa phải là Tết!Hãy tập thói quen đặt niềm tin vào bản thân mình, luôn nghĩ rằng bạn có thể làm được thì bạn mới có tự tin để gặt hái thành công phía trước. Bản thân bạn là một thứ tài sản có giá trị nhất. Hãy cứ mạnh dạn bước đi, dù có thất bại thì đó cũng sẽ là kinh nghiệm cho bạn sau này.

👉 Tìm cho mình một người dẫn đường – một người Thầy!

“Không thầy đố mày làm nên” – Tục ngữ

“May mắn lớn nhất trong cuộc đời không phải nhặt được tiền, cũng không phải trúng số, mà là gặp được người có thể dẫn bạn đến một nền tảng cao hơn” – Jack Ma

Sự nghiệp của một cá nhân luôn gắn liền với một người Thầy, hay một người cố vấn. Nếu muốn “làm nên chuyện” trong tương lai, bạn cần phải chủ động tìm kiếm, kết giao và học hỏi từ những người đã thành công, những người đạt được thành tựu mà bạn cũng khao khát có được, người có cuộc sống mà bạn hằng mơ ước.

Một người sẵn sàng bỏ ra mấy triệu USD chỉ để có cơ hội học hỏi kinh nghiệm từ Warren Buffett trong khoảng 2 giờ của bữa ăn trưa, thì chắc chắn tài sản của anh ta phải đến hàng trăm triệu USD, và năng lực bản thân cũng không phải là thấp kém. Vậy thì bạn là ai mà cho rằng mình chẳng cần ai chỉ bảo, dạy dỗ, dẫn dắt?

Bản thân bạn phải là người chủ động tìm thầy, đừng có ngồi ì ở đó mà “ôm cây đợi thỏ”. Chẳng có ông thầy nào chạy tới hỏi bạn rằng bạn có muốn học hay không đâu. Tìm lấy một người thầy rồi bám theo mà học hỏi. Rồi bạn sẽ thấy mình tiết kiệm được biết bao nhiêu là thời gian, công sức, tiền bạc và tránh được rất nhiều những vấp váp trong cuộc sống và sự nghiệp.

👉 Lời kết:

Muốn đạt được một mục tiêu nào đó trước tuổi 30, không chỉ có một kế hoạch rõ ràng mà đòi hỏi cần phải có sự kiên trì và nỗ lực. Thành công không đến chỉ sau một giấc ngủ. Hãy cố gắng tạo ra những thay đổi nhỏ từ hôm nay. Rồi một ngày, thành công cũng sẽ gọi tên bạn!

Nghề và Nghiệp

Đọc kỹ…thật kỹ nhé huynh đệ. Có lẽ anh em chỉ mất 5-10 phút để đọc hết, nhưng tớ mất đến mấy giờ đồng hồ và hơn 20 năm trải nghiệm cho bài này đấy 🙏🙏🙏

NGHỀ & #NGHIỆP

Dạo gần đây khá nhiều bạn quan tâm, nhờ tư vấn và đề nghị tớ chia sẻ về chủ đề <Định hướng, lựa chọn nghề nghiệp, công việc, hướng khởi nghiệp…… Do đó, bằng đôi chút hiểu biết vẫn còn hạn hẹp, những kinh nghiệm cũng như trải nghiệm của bản thân hơn 20 năm trên hành trình tìm kiếm, học hỏi, thực nghiệm… rồi đến lượt chính mình lại chia sẻ, đào tạo, cố vấn cho những người khác trong hơn 10 năm qua, tớ mạo muội viết đôi dòng về vấn đề này.

Đây chỉ là 1 góc nhìn chủ quan của tớ, không phải là chân lý, chỉ mang tính chất tham khảo. Và rất có thể sẽ đụng chạm đến nghề nghiệp của không ít người. ACE có thể đồng tình hoặc không, đó cũng là lẽ thường trong cuộc sống.

Hơn nữa, trong phạm vi của 1 bài viết, tớ chỉ có thể chia sẻ hết sức đơn giản và ngắn gọn. Mong anh chị em bớt chút thời gian quý báu của mình xem qua và đóng góp ý kiến, góc nhìn của mình nhé. Và tớ cũng rất vui nếu có cơ hội được giao lưu và mở rộng thêm hiểu biết của mình. Đa tạ! Đa tạ! 🙏🙏🙏

*****Trong cuộc đời, mỗi người chúng ta ai cũng lựa chọn cho mình 1 nghề nghiệp nào đó để nuôi sống bản thân và gia đình của mình. Cũng có không ít người chọn làm những gì mà họ yêu thích, đam mê. Hay cũng có những người tìm kiếm những cách thức để trở nên giàu có, thành công. Và lại có những người chọn làm công việc nào đó vì những giá trị mà nó đem lại cho mọi người, cho xã hội…

Ông bà ta có nói: “Nghề chọn người, chứ người không thể chọn nghề”. Bạn sẽ đồng tình với câu nói này nếu bạn hiểu về Nhân – Quả, Nghiệp Báo. Bởi vì cuộc sống này của chúng ta bị chị phối bởi Nghiệp lực, dòng chảy của Nghiệp đã tạo ra từ vô lượng kiếp trước đến nay. Tuy nhiên, đó mới chỉ là “NHÂN”, còn “DUYÊN” thì do chính chúng ta tạo ra bởi khao khát, đam mê, nỗ lực tinh tấn học hỏi và hành động…

Khi nói về Nghề Nghiệp, chúng ta có thể hiểu rằng: NGHIỆP trong quá khứ kết hợp với những “DUYÊN” mà chúng ta tạo ra ở hiện tại sẽ dẫn ta đến với nghề “dành cho mình”. Và rồi đến lượt, khi chúng ta “hành nghề” thì chúng ta lại tạo ra những “NGHIỆP” mới. Những NGHIỆP này có thể là PHƯỚC hoặc là HỌA là tùy thuộc vào nghề mà chúng ta làm là THIỆN hay ÁC, hay nói 1 cách khác là CHÁNH hay TÀ.

Trong bài thuyết pháp đầu tiên sau khi thái tử Tất Đạt Đa giác ngộ thành Phật, dành cho 5 người bạn đồng tu khổ hạnh với Ngài – bài pháp về Tứ Diệu Đế (4 sự thật tuyệt đối về cuộc đời). Diệu Đế thứ 4 là “ĐẠO ĐẾ” – BÁT CHÁNH ĐẠO – trong đó có CHÁNH MẠNG – Nghề nghiệp chân chánh, đúng đắn – Nghề mà giúp chúng ta tạo ra “Nghiệp tốt, Nghiệp thiện”, hay còn gọi là tạo ra PHƯỚC ĐỨC (Cho dù chúng ta có ý thức được điều này hay không)

Vậy, thế nào là 1 nghề nghiệp “CHÁNH MẠNG”?

👉👉 Để nói về 1 nghề nghiệp “Chánh mạng” 1 cách sâu sắc thì tớ chưa đủ tầm, và có lẽ vô cùng khó khăn để có thể tìm thấy và theo đuổi. Nhưng một cách thô thiển thì tớ có thể chia sẻ quan điểm của mình như thế này:

⛔️⛔️ Tiêu chí đầu tiên là: Nghề đó KHÔNG PHẠM 5 GIỚI CẤM, trực tiếp hoặc gián tiếp

➡️ Không sát sinh: Những nghề liên quan đến việc nuôi nhốt, giết mổ, buôn bán động vật.

➡️ Không nói dối: Không nói quá, nói sai, giấu diếm thông tin về sản phẩm, dịch vụ… mà mình kinh doanh.

➡️ Không trộm cướp: Những gì ko thuộc về mình, không phải do mình bỏ thời gian, công sức và trí tuệ để tạo ra.

➡️ Không tà dâm: Không kinh doanh dịch vụ hay sản phẩm liên quan đến dâm dục. Cái này thì những ai đang kinh doanh các sản phẩm tăng cường khả năng tình dục, kích dục… cần nghiên cứu kỹ lưỡng nhé 🙏🙏🙏

➡️ Không kinh doanh chất gây say, gây nghiện: Chất gây nghiện, rượu bia,…

⛔️⛔️ Tiêu chí thứ 2 là: Hãy đặt câu hỏi và tự trả lời cho những câu hỏi: “Lợi nhuận/Thu nhập mà mình có được đến từ đâu? Chúng đến từ việc tạo ra GIÁ TRỊ, LỢI ÍCH cho người khác, hay tiền từ túi người khác chuyển qua túi của mình mà không có giá trị hay lợi ích thiết thực nào thật sự được tạo ra.

Đây chính là lý do mà tớ hầu như không quan tâm đến #ĐẦU_TƯ. Tớ không vơ đũa cả nắm nhé, vì vẫn có những đầu tư rất hữu ích 🙏🙏🙏

⛔️⛔️ Tiêu chí thứ 3: Nghề mình làm có gây hại, gây ảnh hưởng tiêu cực đến môi trường, con người và xã hội hay không? Mức độ ảnh hưởng đến đâu? Hay đem lại những lợi ích cho môi trường, cho xã hội, và mọi người?

👉👉 Khía cạnh thứ hai tớ muốn chia sẻ là: Chúng ta nên lựa chọn như thế nào giữa “Công việc yêu thích, Thu nhập tốt hay Môi trường phát triển”?

➡️Hãy hết sức cẩn thận với những lời khuyên kiểu như “Hãy theo đuổi đam mê, thành công sẽ theo đuổi bạn”, “Hãy chỉ làm những gì mình yêu thích”…… Cần xem xét thật sâu sắc “đam mê, yêu thích” của mình với 3 tiêu chí trên. Bởi vì hầu hết sở thích của các bạn trẻ chỉ đơn thuần phục vụ cho cảm xúc, niềm vui, lợi ích cá nhân mà chẳng đem lại ích lợi gì cho cộng đồng, xã hội, thậm chí có không ít những người có những sở thích, đam mê cực kỳ “bệnh hoạn”, nguy hiểm và gây hại cho người khác 🙏🙏🙏

Mục đích cuối cùng mới là yếu tố quan trọng nhất cho việc lựa chọn và theo đuổi nghề/công việc, những yếu tố còn lại chỉ là thứ yếu, hoặc thậm chí là không cần thiết! Do đó, làm gì không quan trọng, quan trọng là việc đó sẽ tạo ra kết quả như thế nào.

➡️Thu nhập: Hiển nhiên tiền bạc là quan trọng, bởi gần như mọi khía cạnh trong cuộc sống đều cần đến tiền. Hoặc là nếu có tiền, chúng ta làm được nhiều việc một cách tốt hơn.Tuy nhiên, cần hiểu rằng TIỀN là Kết quả của những Giá trị mà chúng ta đã tạo ra cho người khác. Nhưng đừng quên, song song với việc thu về tiền bạc, thì chúng ta cũng thu về cả Nghiệp nữa. Bạn muốn đó là Nghiệp tốt hay Nghiệp xấu??? Bất kỳ thứ gì hết đi, bạn đều có thể kiếm lại được, và thậm chí có thể nhiều hơn trước. Nhưng Phước (Nghiệp tốt) mà cạn thì Trời cũng bó tay!

➡️ Môi trường phát triển: Mục tiêu đúng đắn của thành công là con người mà ta trở thành chứ không phải là những gì ta đạt được. Một khi ta trở thành 1 con người có giá trị và trao tặng những giá trị đó cho người, cho đời thì những mục tiêu khác sẽ tự nhiên mà hoàn thành.

Hành trình thành công của mỗi người đều chỉ có thể do chính bản thân người đó bước đi và hoàn tất. Để sống 1 cuộc đời có ý nghĩa, mỗi chúng ta cần phải có một NỘI LỰC hùng hậu (Giới – Định – Tuệ). Bản thân mỗi người sinh ra trên đời không ai có sẵn cho mình một nguồn nội lực như vậy cả. Và vì vậy, để phát triển nội lực của mình, chúng ta cần phải dựa vào Ngoại lực, mà trong Phật Giáo gọi là “Quy Y Tam Bảo” – Nghĩa là “Quay về nương tựa vào 3 báu vật”: Phật – Pháp – Tăng

🙏 Phật – Bậc Giác Ngộ Trong cuộc sống bình thường của chúng ta, đây chính là “vị thầy hiền trí” – Người thầy có Tâm hướng thiện, vị tha, bao dung, và đủ năng lực để dạy dỗ, dẫn dắt học trò. Ông bà ta cũng từng khẳng định: Không thầy đố mày làm nên!

🙏 Pháp – Lời dạy của Bậc Giác Ngộ. Chúng ta có thể tìm thấy những lời dạy của những vị thầy chân chính thông qua sách hay bài giảng của họ.

🙏 Tăng – Đồng đội, đồng chí – Những người bạn cùng chí hướng, cùng lý tưởng.Chúng ta cần những người đồng đội, bởi chẳng có gì đáng kể trên đời này được tạo ra từ công sức của một cá nhân, cho dù đó là 1 cá nhân kiệt xuất!

Môi trường tốt phải là môi trường có được 3 BÁU VẬT này. Trong đó, theo tớ thì THẦY HIỀN TRÍ chính là BÁU VẬT quan trọng nhất. Nếu ta có thể ở bên họ đủ lâu, quan sát, lắng nghe, học hỏi từ họ đủ nhiều, ta sẽ có thể tìm thấy SỨ MỆNH CUỘC ĐỜI của chính mình, đồng thời, 2 báu vật còn lại tự nhiên mà bạn sẽ có được.3 báu vật này sẽ giúp bạn phát triển nội lực của mình ngày một hùng hậu hơn, để bạn có thể tự đứng trên đôi chân của chính mình, bước đi một cách mạnh mẽ và hoàn thành cuộc hành trình.

Còn nếu bạn nhìn quanh và không thấy mình được dẫn dắt bởi 3 báu vật thì sao? Tớ dám chắc chắn với bạn rằng bạn đang được dẫn lối bởi 3 QUÁI VẬT!!! Mà bạn biết rồi đấy, mục tiêu của lũ quái vật sẽ là không ngừng rút tỉa nội lực của bạn, làm bạn suy yếu đi, dựa dẫm nhiều hơn, “nghiện ngập” ngày càng nặng hơn, và rồi chúng sẽ dẫn lối cho bạn đến địa ngục của khổ đau, của Tham Sân Si.

👉👉Khía cạnh cuối cùng là…Hầu hết chúng ta đều tin rằng ai đó thành công là vì anh ta giỏi, anh ta có rất nhiều kiến thức và kinh nghiệm. Không phải thế! Khi một người đạt được những thành công đáng kể, mọi người sẽ tự nhiên mà thừa nhận rằng anh ta là một người giỏi giang.

Trên đời đâu có thiếu những người xuất chúng nhưng ko thành công. Không ít những nhân vật như là những kho tàng kiến thức nhưng vẫn cứ liên tục thất bại ê chề.

Bởi vì bạn chăm chỉ, kiên trì nên bạn thành công? Cũng chẳng phải! Rất nhiều người chăm chỉ hơn người, kiên trì hơn người, nhưng rồi kết cục cũng chẳng đạt được gì đáng kể.

Sự thật là: Một người đạt được thành công là bởi vì PHƯỚC ĐỨC của anh ta DÀY hơn người.

Nói điều này không có nghĩa là phủ nhận hoàn toàn năng lực cá nhân, sự chăm chỉ, kiên trì theo đuổi đến cùng, sự tinh tấn nỗ lực. Như ở trên đã đề cập đến: Phước Đức là Nhân, nhưng mỗi người chúng ta cần phải không ngừng nỗ lực học hỏi, phát triển, hành động… để tạo đủ Duyên cho những “hạt giống Phước Đức” của mình có thể nảy mầm, vươn cao và đơm hoa kết trái.

LỜI_KẾT:Tất cả mọi thứ cũng chỉ là PHƯƠNG TIỆN để giúp chúng ta hoàn thành MỤC TIÊU TỐI HẬU của cuộc đời mình. Hãy tìm kiếm cho mình một “PHƯƠNG TIỆN THIỆN XẢO” nhất có thể. Hãy học cách sống TÙY DUYÊN – một cách sống thật sự chủ động, hơn tất thảy mọi sự chủ động nào khác. Hãy luôn ý thức và nỗ lực tìm kiếm MỘT MÔI TRƯỜNG TỐT, MỘT NGƯỜI THẦY CHÂN CHÍNH.

Nếu có đủ PHƯỚC ĐỨC mà bạn có thể tìm thấy Người Thầy của mình thì chắc chắn bạn cũng sẽ có được 2 Báu Vật còn lại: Những lời dạy/sách hay và những người bạn cùng chí hướng, bạn sẽ có môi trường tốt mà bạn cần. Và khi đó, nhiệm vụ của bạn là “xin phép Vị Thầy ấy cho mình được đi theo, học hỏi và làm việc vị ấy làm, đọc những quyển sách mà vị ấy đề nghị”, hãy gắn chặt, theo sát “như hình với bóng”, dẫu có thịt nát xương tan cũng chẳng rời! Sadhu, Sadhu, Sadhu 🙏🙏🙏

P/s: Cũng muốn chia sẻ nhiều lắm, nhưng bài thì đã dài quá rồi, năng lực văn chương thì cũng có hạn, nên thôi đành dừng…..gõ phím 😄😄😄 Mong huynh đệ tỷ muội chỉ giáo thêm 🙏🙏🙏

Chúng ta là sản phẩm của môi trường

TAM BẢO – 3 BÁU VẬT – THẦY, SÁCH & BẠN

***THẦY của bạn là ai?

***Bạn đọc những quyển sách nào?

***Đồng đội của bạn là những ai?

***Đã bao lâu rồi bạn rời xa TAM BẢO?

“Nếu bạn chơi với 5 con heo, rồi thì sớm muộn bạn cũng sẽ là con thứ 6” 🤣🤣🤣Một câu chuyện hơi dài, nhưng hãy kiên nhẫn đọc đến cuối cùng, và bạn sẽ không hề cảm thấy hối tiếc…

*****CỬA TÙNG ĐÔI CÁNH – Một truyện ngắn cực hay của thầy Thích Nhất Hạnh

Khi chàng dũng sĩ về đến chân núi thì trăng cũng vừa lên. Trăng mười chín soi sáng cảnh núi rừng cô tịch. Ánh trăng nhấp nháy đùa giỡn trên lá câỵ Đêm thu mát lạnh. Cảnh vật hình như không có gì đổi thay sau bảy năm xa cách. Cảnh vật tuy không xa lạ, nhưng cũng không thân mật chào đón người cũ từ phương lạ trở về. Chàng dũng sĩ dừng lại ở chân núi, nhìn lên.

Trước mặt chàng, con đường mòn lên núi đã bị đôi cánh cửa tùng khép chặt. Chàng đưa tay cố đẩỵ Nhưng hai cánh cửa kiên cố vẫn im lìm không lay chuyển dưới sức mạnh của đôi cánh tay chàng. Chàng lấy làm lạ. Ngày xưa chẳng bao giờ sư phụ chàng lại cho đóng chặt cửa lên núi như thế này. Chỉ có một con đường đưa tới am sư phụ mà thôi, nhưng bây giờ lại bị đóng chặt. Hớn hở chàng vỗ tay vào đốc kiếm, phi thân nhảy qua, nhưng chàng không nhảy qua khỏi. Một mãnh lực gì níu lấy thân chàng trở lại, khiến chàng không cất mình lên khỏi hai cánh cửa tùng. Chàng rút gươm định chém rời cánh cửa, nhưng khi chạm tới cánh cửa, lưỡi gươm văng trở lại như vừa chạm vào thép cứng. Chàng chùn tay, đưa lưỡi gươm lên nhìn. Lưỡi thép sáng loáng dưới ánh trăng. Cánh cửa tùng rắn quá, và hình như đã thu nhận thần lực của sư phụ chàng, nên đã đóng kín đường mòn lại một cách hết sức vững chãi. Chàng thở dài cho gươm vào vỏ rồi ngồi phịch xuống tấm đá lớn gần bên, ôm đầu nghĩ ngợi. Bảy năm về trước, chàng còn nhớ rõ khi chàng xuống núi, sư phụ chàng đã lặng lẽ nhìn chàng một hồi lâu, không nói năng gì. Cái nhìn của Người tuy dịu dàng nhưng có lẫn đôi chút xót thương. Chàng đã cúi đầu im lặng trước đôi mắt dịu hiền và cái nhìn bao dung của sư phụ. Hồi lâu Người mới thong thả bảo chàng:

– “Ta không thể giữ con ở mãi bên ta. Thế nào con cũng phải xuống núi để hành đạo, để cứu người và giúp đời. Ta cho rằng con có thể ở lại cùng ta trong một thời gian nữa trước khi con rời ta xuống núi. Nay con đã muốn xuống thì con cứ xuống. Nhưng con ạ, ta mong con nhớ những điều ta dặn khi con đã đi vào cuộc sống đồng sự và lợi hành.” Rồi Người cặn kẽ dặn chàng về những điều chàng nên tránh, và về những điều chàng nên làm. Sau hết, Người từ tốn và dịu dàng để tay trên vai chàng:

– “Con phải nhớ những tiêu chuẩn hành động mà ta đã truyền thọ cho con trong năm sáu năm trời học tập. Chớ bao giờ làm một việc gì có thể gây khổ đau cho mình và cho kẻ khác, trong hiện tại cũng như trong tương lai. Hãy tiến bước mạnh dạn trên con đường mà con chắc có thể đưa con và mọi người về nơi giác ngộ. Nên nhớ muôn đời những tiêu chuẩn khổ vui và mê ngộ mà hành Đạo, độ Đời. “Thanh bảo kiếm mà ta đã trao cho con, con hãy sử dụng nó để diệt trừ ma chướng. Hãy xem đó như lưỡi gươm trí tuệ nơi tâm con sẽ dùng để hàng phục mê chướng và si vọng. Nhưng để giúp con, ta cho con thêm một bảo bối này để con có thể thành tựu công quả một cách dễ dàng”.

Người thong thả lấy trong tay áo ra một chiếc kính nhỏ và đưa cho chàng: “Đây là Mê Ngộ Cảnh. Tấm kính này sẽ giúp con biết rõ thiện ác, chính tà. Có người gọi nó là kính chiếu yêu, bởi vì qua tấm kính này, con có thể thấy được nguyên hình của loài yêu quái.”

Chàng nhận bảo kính và cảm động đến nỗi nói không nên lời. Tờ mờ sáng hôm sau, chàng lên bái biệt sư phụ xuống núi. Người tiễn chàng xuống tận dòng Hổ Khê và thầy trò từ biệt nhau trong tiếng suối róc rách chảỵ Sư phụ đặt bàn tay hiền dịu trên vai chàng nhìn thẳng vào cặp mắt chàng. Và nhìn theo chàng dũng sĩ ra đi. Người còn dặn theo: “Nhớ không con, nghèo khổ không thay đổi, vũ lực không khuất phục, giàu sang không mờ ám nhé. Ta ở đây đợi ngày con mang đạt nguyện trở về.”

Chàng nhớ lại những ngày đầu tiên xuống núi tiếp xúc với cuộc đời. Chàng đã gặp trên con đường hành đạo bao bộ mặt khác nhau của con người, đã dùng bảo kiếm và mê ngộ cảnh của sư phụ chàng một cách có hiệu quả. Chàng còn nhớ có một lần kia, trên con đường hành đạo, chàng gặp một vị đạo sĩ tay cầm phất trần, đi lại gần chàng và mời chàng về động để bàn tính công việc giúp đời. Đạo sĩ tỏ ra rất hăng hái với việc cứu nhân độ thế và giúp ích mọi loài. Ban đầu, chàng say sưa nghe theo lời đạo sĩ.

Nhưng trong lúc tiếp xúc với vị đạo sĩ, chàng nhận thấy người này có vẻ khả nghi. Chàng đưa tay rút mê ngộ cảnh ra chiếu. Trước mắt chàng, không phải là một đạo sĩ mà là một con yêu lớn có hai nanh dài, một cặp sừng trên trán và hai con mắt xanh lè đổ lửa. Chàng vội nhảy lui lại và rút bảo kiếm chém. Yêu quái cố sức kháng cự, nhưng cuối cùng, chàng thắng, và yêu quái hiện nguyên hình quỳ dưới chân chàng xin dung toàn tánh mạng. Chàng bằng lòng tha tội nhưng buộc yêu quái phải trân trọng hứa lui về tu luyện để thoát xác thành người mà không được trá hình đạo sĩ để lừa bịp và tìm cách nuốt sống những kẻ khờ dại dễ tin.

Một lần khác, chàng gặp một vị đường quan, rất có dáng dấp một bậc cha mẹ dân. Vị đường quan râu dài bạc phơ, hứa sẽ trọng dụng chàng và đã chịu khó thức suốt một đêm để bàn với chàng về những điều chính trị ích quốc lợi dân. Vị đường quan đã tỏ ra mình là một người thiết tha đến hạnh phúc muôn dân, nhưng khi đưa mê ngộ cảnh lên, chàng hoảng hốt nhận đó là một con heo khổng lồ với cặp mắt háu đói, thèm khát, vô cùng khủng khiếp. Chàng đứng dậy rút gươm chém. Yêu quái bỏ chạy nhưng chàng đã nhảy ra đứng chận giữa cửa công đường và hét bảo nó hiện nguyên hình. Con heo kinh khiếp hiện hình quỳ dưới chân chàng cầu xin tha tội và hứa sẽ về tu luyện tinh tấn, thoát xác biếng lười, không còn dám trá hình để rúc rỉa xương thịt người dân vô tội.

Có một hôm, đi ngang qua chợ, chàng thấy thiên hạ già trẻ trai gái xúm quanh ngôi hàng sách. Người đang bày bán sách và tranh cho mọi người là một cô gái mặt hoa da phấn, trên miệng luôn luôn sẵn có một nụ cười. Thiên hạ trầm trồ khen ngợi tranh vẽ và thi nhau mua sách. Bên cạnh cô ta lại có một cô gái khác, cũng mặt hoa da phấn, tay ôm đàn, miệng cất tiếng hát khiến mọi người đã mua sách phải mê mẫn tâm thần không muốn ra khỏi cửa hàng. Thật là một cảnh thái bình nên thơ. Chàng cũng ngây ngất đứng nghe, và cuối cùng chàng lại gần cầm lên một bức họa. Màu sắc làm chàng choáng ngợp, nhưng qua nội dung chàng thấy thoáng gợn trong tâm linh một ít nghi ngờ. Đưa mê ngộ cảnh lên nhìn, chàng hốt hoảng thấy nguyên hình hai con rắn độc, phun nọc phè phè. Chàng vội gạt mọi người ra, rút bảo kiếm, quát lên: Nghiệt súc! đừng phun nọc độc hại người. Mọi người chạy tán loạn. Hai con rắn độc văng mình tới. Nhưng trước thần lực của lưỡi bảo kiếm, cuối cùng đành phải khoanh tròn dưới gối chàng van xin thứ tội. Chàng dùng bảo kiếm cắt đứt nọc độc, đốt cháy cửa hàng và tha cho yêu súc, buộc cả hai phải hứa trở về núi tu luyện cho thoát kiếp ngậm nọc phun người. Cứ thế, chàng đã sử dụng bảo kiếm và mê ngộ cảnh theo đúng lời sư phụ dặn để cứu người và giúp đời.

Chàng đã sống miệt mài với nhiệm vụ. Đã từ lâu chàng vẫn tự cho rằng chàng là người dũng sĩ cần thiết cho cuộc đời. Cuộc đời không thể vắng bóng chàng. Chàng đã trà trộn trong cuộc sống, có khi thành công, nhưng cũng nhiều khi thất bại. Đối diện với cuộc sống đầy mưu mô gian trá, nhiều lúc chàng phải uốn mình, linh động theo hoàn cảnh để chinh phục và chiến thắng. Có lúc chàng say sưa miệt mài trong công việc. Chàng cảm thấy thích thú khi hành động. Có khi chàng say mê quên cả ăn cả nghỉ, vì một sự theo đuổi mà chàng cảm thấy vì vui thích mà thực hiện hơn là ý thức rằng mình cần hoạt động để mà phụng sự. Thời gian trôi cứ như thế cho đến bảy năm. Một hôm trong lúc ngồi nghỉ bên một dòng sông, nhìn dòng nước lặng lẽ trôi, chàng giật mình thấy đã từ lâu, gần hai năm nay, chàng không dùng đến mê ngộ cảnh. Chàng không dùng, không phải là chàng quên rằng mình có mê ngộ cảnh, mà chỉ vì chàng thấy không thích dùng. Chàng nhớ lại trước đây đã có một thời chàng dùng mê ngộ cảnh một cách miễn cưỡng. Chàng nhớ lại những ngày mới xuống núi ấy, chàng đã chiến đấu rất hăng hái khi thấy nguyên hình những yêu quái xuất hiện trên mê ngộ cảnh. Chàng cũng cảm thấy hân hoan vô hạn khi soi thấy trên mê ngộ cảnh hình dáng các bậc hiền nhân. Nhưng trong thời gian trước đây, một cái gì khác lạ đã đến trong tâm hồn chàng, đến lúc nào chàng không nhận rõ. Chàng đã không thiết tha lắm khi nhìn thấy hình bóng một bậc hiền nhân, mà cũng không giận dữ lắm khi thấy một bóng hình yêu quái. Trong bóng hình yêu quái đó, đôi khi chàng lại nhận ra một vài nét hơi quen thuộc, và lưỡi bảo kiếm đã có thờ ơ khi có những bóng hình yêu quái xuất hiện trước kính thần.

Cho đến những ngày gần đây, chàng không dùng mê ngộ cảnh nữa. Chiếc kính vẫn nằm trong túi áo chàng, nhưng đã từ lâu không còn được sử dụng. Chàng lấy làm lạ và đã nói nhiều lần định quay về hỏi sư phụ. Nhưng đã ba tháng qua, bận bịu những gì không đâu, chàng chưa có thể trở về. Mãi cho đến hôm mười hai tháng tám trước đây, đi qua một rừng mai hoa nở, thấy sắc hoa trắng như tuyết lấp lánh dưới ánh trăng thu, nhớ đến những ngày thơ ấu bên rừng mai già học tập dưới chân thầy, chàng mới quyết định trở về. Đường về sao chàng thấy xa quá. Bảy ngày trèo non lặn suối mới về tới được chỗ cũ.

Nhưng đến chân núi thì trời đã tối. Trăng cũng vừa lên và hai cánh cửa tùng cũng đã khép chặt lối mòn. Chàng đành phải đợi. Buổi sáng, người sư đệ của chàng thế nào cũng phải xuống suối múc nước, và như vậy sẽ mở cửa cho chàng. Trăng đã lên tới quá đỉnh đầu, ánh trăng vằng vặc chiếu xuống rừng núi âm u. Trời càng về khuya càng lạnh. Chàng lại rút kiếm ra nhìn. Ánh trăng lại lấp lánh trên lưỡi kiếm. Chàng lại tra kiếm vào vỏ. Trên mặt chàng thoáng nét ưu tư sầu muộn. Chàng đứng dậỵ Trăng sáng quá. Núi rừng vẫn u tịch và lạnh lùng. Chàng ngồi xuống phiến đá chờ đợi. Quãng đời bảy năm qua lại trở về trong trí óc chàng. Trăng dần dần về phía núi xa. Ngàn sao lấp lánh linh động hơn, và cuối cùng bắt đầu mờ nhạt. Phương đông đã nhuộm dần ánh sáng mờ mờ.

Đường viền ngọn núi đã nổi dần trên vầng sáng nhạt. Bình minh sắp về. Chàng nghe tiếng lá khô xào xạc trên núi. Ngửng lên chàng thấy một bóng người mờ nhạt từ trên đi xuống. Chắc hẳn là người sư đệ của chàng. Trời đang tối quá chàng nhìn không rõ, chỉ thấy hình bóng. Nhưng chắc chắn đó là người sư đệ, bởi vì tay có cầm tịnh bình. Chàng đứng dậỵ Bóng người tiến xuống và khi đến gần cánh cửa thì cũng vừa nhận ra được chàng dũng sĩ.

– “Đại huynh”

– Sư đệ!

– Đại huynh về bao giờ thế ?

– Ta về lúc trăng mới lên và phải đợi cả đêm dưới nàỵ. Tại sao sư phụ lại cho đóng bít lối lên như thế?

Người sư đệ mỉm cười đưa nhẹ tay mở cửa. Hai cánh cửa tùng bật ra một cách dễ dàng. Bước ra nắm lấy tay chàng và nhìn chàng tận mặt.

– “Đại huynh ở một đêm giữa trời chắc lạnh lắm. Sương phủ ướt áo thế này mà, thôi để tiểu đệ phủi bớt cho. Trước kia đệ thường ở dưới núi hái rau nhặt củi và luôn tiện canh chừng người lên núi. Lâu lâu mới có một người lên núi. Nếu tiểu đệ thấy ai đáng lên hầu sư phụ thì tiểu đệ cho lên, nếu họ không đáng lên thì em lẫn tránh để cho họ lạc đường. Sư huynh biết rằng sư phụ không bao giờ muốn tiếp những người lên núi với tâm niệm không lành. Độ này tiểu đệ bận tập luyện luôn mà sư phụ cũng bận ngồi tĩnh tọa trong thạch động nên người dặn cho đệ khép cửa chắng ngang lối lên dưới này. Sư phụ có trao phép lạ khiến cho cửa tự động mở ra khi các bậc hiền nhân đến. Nhưng khi những kẻ phàm tục lên thì cửa cứ đóng chặt không thể nào vượt qua được. Nhất là khi kẻ ấy có yêu khí thì đừng mong lên núi.”

Chàng dũng sĩ cau mày:

“Nhưng không lẽ ta mà lại là yêu quái ? Sao cửa lại đóng chặt?”

Người sư đệ cười lớn:

– “Vâng đại huynh sao lại là yêu quái được! Đệ cũng quên đi mất là tại sao cửa lại đóng. Nhưng bây giờ dù sao thì đại huynh cũng lên núi được rồi cơ mà, vì cửa đã mở. Nhưng đại huynh đợi em chút nhé. Để tiểu đệ xuống suối múc nước rồi cùng lên một thể. Hay đại huynh xuống suối với đệ cho vui. Cười lên chứ, đại huynh giận ai mà nét mặt trông khó đăm đăm như vậy.”

Hai anh em cười vang. Chàng dũng sĩ đi theo người sư đệ xuống suối. Mặt trời vẫn chưa lên, nhưng phương đông đã rạng. Hai người đã có thể nhìn rõ mặt nhau. Mặt suối lặng trong, in màu hồng của rạng đông. Bóng hai người đứng song song in hình trên mặt suối. Chàng dũng sĩ trong bộ võ phục hiên ngang, lưng đeo trường kiếm. Người sư đệ trong y phục tiểu đồng hòa nhã, tay cầm tịnh bình. Hai người cùng nhìn bóng mình in trên mặt nước mỉm cười. Một con bọ nước nhảy, làm mặt nước hồng gợn nhẹ và bóng hai người rung rung theo làn sóng nước gợn.”

Bóng chúng ta trên mặt nước đẹp quá nhỉ! Nếu bây giờ tiểu đệ múc nước thì sóng dậy và bóng tan mất. À này đại huynh “mê ngộ cảnh sư phụ cho đại huynh còn giữ đó không?”

Chàng dũng sĩ cho tay vào túi trả lời:

– Còn đây

– Tại sao chúng ta không đem ra chiếu hình chúng ta xem nào.

Chàng sực nhớ là từ lâu chàng chưa chiếu mê thử trước hình bóng mình. Chàng lấy kính thần ra, lau bụi vào vạt áo, chiếu trên mặt nước. Hai anh em châu đầu vào mặt kính.

Nhưng bỗng cả hai người cùng hét lên một tiếng kinh hoàng, khủng khiếp, và tiếp theo đó chàng dũng sĩ ngã quỵ trên bờ suối bất tỉnh. Tiếng thét kinh khủng làm chấn động cả núi rừng hoang dại. Một con nai đang uống nước phía trên dòng hoảng hốt đưa đầu lên nhìn, ngơ ngác kinh sợ. Người sư đệ vừa trông thấy trong kính thần, hình bóng của mình đứng bên cạnh hình bóng một con yêu to lớn với đôi mắt tối sâu như hai miệng giếng không đáy, hai chiếc răng dài quặp sâu vào chiếc cằm vuông, trên một khuôn mặt xám ngoét như gà cắt tiết.

Người sư đệ rùng mình dụi mắt nhìn lại, trên bờ suối đá xanh, chàng dũng sĩ vẫn nằm ngã lăn bất tỉnh, trên mặt vẫn còn in rõ nét kinh hoàng, đau khổ hiện hình một cách thảm hại trên con người đã từng xông pha lăn lộn bảy năm trong cuộc đời đầy cát bụi.

Người sư đệ đến ôm lấy chàng dũng sĩ và lấy nước suối vã vào mặt chàng. Vài phút sau, chàng tỉnh dậy, nét mặt vô cùng bi thảm. Hình bóng trên mê ngộ cảnh hiện ra bất ngờ quá và ý thức tự giác trong nháy mắt đã làm cho chàng ngã quỵ. Chàng đã mất hết nghị lực, mất hết sự sống. Tứ chi chàng rời rã, chàng không thể đứng dậy được nữa. Một chân quỵ xuống cát, người sư đệ dịu dàng nâng chàng ngồi dậỵ.

Nét thiểu não và khổ đau còn in rõ trên khuôn mặt chàng.

– “Thôi, đại huynh vui lên. Chúng ta sẽ lại lên núi”

Giọng nói của người sư đệ êm như một hơi gió thoảng, nhẹ như một tiếng thì thầm. Nhưng chàng lắc đầu một cách thất vọng. Chàng không còn muốn sống. Đau khổ đã làm chàng thảm não và tâm hồn chàng vừa bị tàn phá tang thương như mặt đất sau cơn phong vũ điên cuồng. Chàng không còn dám có ý tưởng lên núi để nhìn mặt sư phụ. Người sư đệ vuốt tóc chàng, an ủi: “Thầy thương anh lắm. Không sao đâu, đại huynh sẽ ở mãi bên thầy (vỗ về). Đại huynh sẽ sống bên em như những ngày xưa êm đẹp cũ (khóc). Em không ngờ bao nhiêu năm dưới núi đã tàn hại anh đến thế.”

Chàng trai trẻ đầy hoài bão, lý tưởng cheo leo lên núi, bóng người sư đệ lần từng bước dìu chàng dũng sĩ trở lên động. Trời vẫn còn chưa sáng hẳn, bóng hai người in trên màn sương mỏng nhẹ của núi rừng buổi sáng. Tia nắng đầu tiên soi rõ dáng điệu thiểu não rời rã của chàng dũng sĩ bên cạnh dáng điệu diệu dàng từ hòa của người sư đệ. Mặt trời đã nhô khỏi đỉnh núi xa.

Lời bình:

Bạn thấy không? Chàng trai trẻ đầy hoài bão, lý tưởng và nhiệt huyết của tuổi trẻ, được học tập, rèn luyện nhiều năm với bậc thầy, được thầy tặng cho những bảo bối phòng thân, trợ lực để xuống núi hành hiệp trượng nghĩa, giúp người giúp đời. Vậy nhưng sau vài năm, những ô nhiễm của xã hội, của cuộc đời đã từ từ, lặng lẽ thấm nhiễm vào tâm của chàng, và rồi đã biến chàng thành một con quỷ khủng khiếp tự lúc nào mà chính bản thân chàng cũng chẳng hay biết.

Bạn có nhìn thấy hầu như tất cả mọi người quanh mình, và thậm chí là chính bản thân bạn cũng giống như vậy không? Dấn thân vào đời với một trái tim tràn đầy khát khao, hoài bão, nhiệt huyết theo đuổi ước mơ, tạo dựng một cuộc đời phi thường và giá trị, đem lại lợi ích cho mọi người, cho thế giới.

Nhưng rồi, dòng đời cứ chảy cuồn cuộn cuốn trôi đi tất cả những giá trị tốt đẹp nhất. Và chỉ đến khi một cơ duyên nào đó xảy đến, bạn mới có cơ hội dừng lại và nhìn sâu vào trong chính bản thân của mình, và chợt nhận ra “Chàng dũng sỹ chân chính” năm xưa đâu rồi nhỉ? Ta đang ở đâu và đang đi về đâu đây? Ta đã đánh đổi những điều tuyệt vời và ý nghĩa nhất để nhận lại tất cả những thứ vật chất, danh vọng tầm thường này sao?….. Ta đã biến thành “một con quỷ” tự bao giờ vậy?

Vậy bây giờ ta phải làm sao đây???

Hãy tìm ngay một người cố vấn cá nhân

*** Tại sao chúng ta cần một Người Cố Vấn?

Người VN 🇻🇳 chúng ta có câu “Không thầy đố mày làm nên” để nói lên tầm quan trọng của Người Thầy trong cuộc đời mỗi người.

Người phương Tây thì thường trích dẫn câu nói trong Kinh Thánh “Kẻ nào không có người cố vấn, và tự cố vấn cho chính mình, thì người cố vấn là 1 thằng ngu”.

Đức Phật Thích Ca cũng dạy chúng ta cần “Nương tựa vào Tam Bảo” để phát triển nội lực của mình. Mà trong Tam Bảo (Phật/Thầy – Pháp/Sách – Tăng/Đồng đội) thì Thầy chính là Báu vật quan trọng nhất.

Trong quyển sách best seller “Đừng bao giờ đi ăn một mình”, doanh nhân Keith Ferrazzi nhắc đi nhắc lại khái niệm “mentor” (người cố vấn) và khuyên người đọc nên tìm cho mình một mentor để thành công hơn, không chỉ trong nghề nghiệp mà cả trên đường đời.

Tỷ phú Jack Ma cũng từng phát biểu: “May mắn lớn nhất trong cuộc đời không phải là trúng số, cũng không phải là nhặt được tiền, mà là gặp được người có thể dẫn bạn lên 1 tầm cao mới”

Không phải ngẫu nhiên mà Robert Kiyosaki, tác giả bộ sách Cha giàu, cha nghèo nổi tiếng, cũng luôn nhắc đến 2 người bố, một người bố giàu, một người bố nghèo luôn hết mình mang đến cho ông những bài học, kinh nghiệm quý giá, giúp ông thành công trong cuộc sống. Hai người bố này cũng được Robert Kiyosaki xem như mentor của mình.

Với người phương Tây, khái niệm Mentor – protégé (tạm dịch là người thầy thông thái, người cố vấn dày dạn kinh nghiệm – người bảo trợ) khá phổ biến. Khái niệm này xuất hiện đầu tiên từ trường ca Odyssey của Homer. Mentor chính là người đi trước, sẵn sàng cho bạn những lời khuyên hữu ích, khuyến khích bạn, giúp bạn vững bước leo lên những nấc thang sự nghiệp lẫn cuộc sống.

Ở nước ngoài, mentor có thể được xem là vị trí chính thức hoặc không chính thức trong công ty. Nhiều công ty có hẳn chương trình huấn luyện chính thức, giao cho sếp hoặc nhân viên lâu năm kèm cặp nhân viên mới vào, giúp họ hòa hợp với môi trường công ty. Thông thường, sếp thường được nhân viên tin tưởng và xem như mentor – người luôn cho nhân viên những lời khuyên hữu ích, cả trong nghề nghiệp và cuộc sống.

=====

Bạn có đang chơi 1 môn thể thao nào đó ko? Cầu lông, bóng bàn, bóng đá, tennis,…? Nếu bạn chỉ chơi nó để giải trí, hay vì sức khỏe, giao lưu,… Bạn đâu có cần huấn luyện viên phải không? Nhưng nếu bạn muốn trở thành 1 VĐV chuyên nghiệp, thi đấu giành huy chương thì bạn KHÔNG THỂ THIẾU một HLV GIỎI – và cuộc đời bạn cũng vậy đó – Nếu bạn chỉ mong muốn một cuộc đời tầm thường thì thật ra bạn chẳng cần ai cố vấn. Nhưng nếu bạn muốn tạo dựng MỘT CUỘC ĐỜI CÓ GIÁ TRỊ, CÓ Ý NGHĨA VÀ ĐÁNG SỐNG thì bạn không thể nào không đốt đuốc mà tìm cho bằng được một người cố vấn cá nhân có đủ TÂM và TẦM cho chính mình!

Vậy như thế nào là một người cố vấn đúng?

***Tiêu chí để tìm Người Cố Vấn: Mỗi người có một cách khác nhau để tìm ra mentor cho mình. Đó có thể là một mối quan hệ lâu năm, hiểu rõ nhau và dần trở thành mentor. Hoặc cũng có thể là kết quả của một quá trình chú ý tìm kiếm, chọn lọc, và gắn kết. Tuy nhiên, có thể tóm gọn lại, một người Mentor phải là 1 người có TÂM và có TẦM (đối với bạn)

1. Đầu tiên, đó phải là người đã đạt được những gì mà bạn mong muốn, không chỉ sự thành công trong sự nghiệp, tài chính mà cả những khía cạnh khác trong cuộc sống như Nhân cách, Giá trị sống, Lối sống, Gia đình,…… Có nghĩa là một cuộc sống TOÀN DIỆN.

2. Tiếp theo, đó phải là người sẵn sàng dành thời gian cho bạn. Điều này là điểm khó nhất để tìm ra mentor cho mình, vì người thành công thường rất bận rộn, làm sao để họ có thể dành thời gian chia sẻ kinh nghiệm và cho bạn những lời khuyên hữu ích. Do đó, hãy chứng minh cho họ rằng bạn thật sự xứng đáng với thời gian mà họ dành cho bạn.

3. Thứ ba, nếu bạn và Mentor của mình có chung một nghề nghiệp thì đó là điều tuyệt vời nhất, vì như vậy họ có thể đồng hành cùng bạn, thấu hiểu bạn sâu sắc hơn, để từ đó có thể chia sẻ nhiều kinh nghiệm, kiến thức cho bạn và có thể nâng đỡ, dẫn dắt bạn trên con đường sự nghiệp của chính bạn.

Thật ra thì chỉ khi mà bạn và người Mentor của mình có thể cùng làm một công việc, hoặc cùng nhau xây dựng một sự nghiệp chung thì người đó mới có thể thật sự là một “Người cố vấn cá nhân toàn diện” cho bạn.

Do đó, nếu bạn tìm thấy một người nào đó có được 2 tiêu chí trên thì hãy tìm cách, xin phép được đồng hành trên con đường sự nghiệp cùng với họ, và tha thiết xin họ làm một người cố vấn cá nhân cho mình.

**********Bạn đã tìm thấy Mentor cho mình chưa?

+ Nếu đã có. Chúc mừng bạn! Hãy hết lòng trân quý và bám sát Mentor của mình.

+ Nếu chưa. Bạn còn chần chừ gì nữa mà không tìm ngay đi? Cuộc đời bạn không dài như bạn vẫn nghĩ đâu!

Nếu bạn muốn tìm hiểu sâu hơn về chủ đề này, và có thêm những gợi ý để có thể tìm thấy người cố vấn cuộc đời của mình? Mời tôi một ly cafe ☕ thật ngon nhé 😁😁😁

=====

Vì một cuộc đời đáng sống!