Featured

Tam thập nhi lập

TAM THẬP NHI LẬP! – Nếu bạn chuẩn bị 30…

Nếu bạn đang dần tiến đến cột mốc quan trọng trong cuộc đời – tuổi 30, hãy bắt đầu tập trung nỗ lực và kiên trì xây dựng những bước đi nhỏ cho sự nghiệp về sau là vừa! Nếu muốn sớm trở thành một người làm chủ được cuộc sống và thành đạt vào năm 30 tuổi, những mục tiêu dưới đây sẽ luôn là ưu tiên hàng đầu trong “to-do-list” của bạn từ bây giờ.

👉 Không ngừng học hỏi và phát triển bản thân mình

Đừng nghĩ rằng đã bước ra khỏi ghế nhà trường, cho dù bạn có lấy được bằng thạc sĩ, tiến sĩ nghĩa là bạn đã hoàn thành việc học và ngừng học hỏi. Một trong những sai lầm lớn nhất mà hầu hết mọi người mắc phải đó là ngừng học hỏi và chỉ làm theo những công việc giao sẵn như một cái máy. Có câu “Chúng ta ngừng phát triển ngay từ thời điểm ta ngừng học hỏi”.Việc học cũng không chỉ gói gọn trong việc tập trung vào những kiến thức chuyên môn phục vụ cho công việc. Nếu muốn phát triển sự nghiệp trong tương lai, bạn còn cần phải nắm vững rất nhiều kỹ năng mềm, kỹ năng con người… nữa đấy.

Hãy sử dụng khoảng thời gian trống để học những kiến thức và kỹ năng mới, tìm đọc những quyển sách bổ ích mỗi ngày, tìm kiếm những môi trường có thể giúp bạn “làm mới” mình, phát triển mình, bước ra khỏi “cái hộp” của mình để chủ động tìm kiếm và kết giao với những người bạn mới. Có thể ngay bây giờ chưa cần đến nhưng chắc chắn trong tương lai, đó sẽ là hành trang quan trọng hỗ trợ đắc lực cho bạn trên hành trình gây dựng sự nghiệp.

Đừng nói với tôi rằng bạn không có thời gian! Thời gian là của bạn. Tất cả mọi người đều có 24h/ngày, không hơn không kém, còn việc sử dụng nó như thế nào là do bạn. Xung quanh bạn có biết bao nhiêu người cũng với 24h đó có thể làm được đủ thứ chuyện, thì tại sao bạn lại không? Đừng lấy thời gian để bào chữa cho tính LƯỜI BIẾNG của bản thân. Một người có thể xuất thân thấp kém, trí óc không được thông minh, diện mạo không được đẹp đẽ, ăn nói không được lưu loát,… cũng không sao, nhưng gặp phải tính lười biếng thì “vô phương”.

👉 Đầu tư về sức khỏe

Tuổi trẻ có 2 thứ lãng phí rất nhiều, đó là THỜI GIAN và SỨC KHỎE. Nên nhớ rằng, người có sức khỏe thì có trăm ngàn ước mơ, còn người không có sức khỏe thì chỉ có một mơ ước duy nhất, đó là được khỏe mạnh. Hãy bắt đầu học cách quan tâm đến sức khỏe của bản thân hơn từ bây giờ. Đừng để đến khi phát hiện ra một căn bệnh nào đó thì đã quá muộn.

Sức khỏe là tài sản quý giá nhất giúp bạn thành công trong tương lai. Do đó, bạn nên lên kế hoạch cho các buổi khám sức khỏe tổng quát định kỳ và hăng hái tập thể dục mỗi ngày. Xây dựng thói quen sống lành mạnh, ăn uống bổ sung dinh dưỡng đầy đủ cả lượng và chất. Đầu tư “tối ưu hóa tài sản quý giá nhất” này cho bản thân và cho những người thân.

👉 Sắp xếp lịch làm việc, sinh hoạt khoa học

“Nước tới chân mới nhảy” là căn bệnh của tuổi trẻ, không phải của những người trưởng thành. Do đó, bạn cần xây dựng cho mình một kế hoạch cân bằng công việc và cuộc sống. Ghi chép rõ ràng các nhiệm vụ cần thực hiện trong tháng/tuần/ngày để không bỏ lỡ bất kỳ điều quan trọng nào.

Thói quen ngăn nắp và có kế hoạch trong cuộc sống sẽ giúp bạn sử dụng thời gian một cách hiệu quả và đón nhận thành công dễ dàng hơn trong tương lai.

👉 Học cách tiết kiệm và quản lý tài chính cá nhânBạn phải học cách quản lý tiền trước khi có thể kiếm được nhiều tiền, chứ không phải đợi đến khi có thật nhiều tiền mới bắt đầu học cách quản lý. Đừng suy nghĩ chỉ vì mức lương không cao nên bạn không cần tiết kiệm hoặc tâm lý tuổi trẻ cứ hưởng thụ hết mình. Hãy dành ra một phần cố định trong quỹ lương hàng tháng làm khoản tích góp chuẩn bị cho sau này.

Tìm cách cắt giảm những chi tiêu không thật sự cần thiết. Bạn cứ nhìn lại mà xem, hầu như những thứ bạn mua sắm, chi tiêu chẳng phải đơn thuần là vì chạy theo trào lưu, hay là để phục vụ cho sĩ diện của bản thân, để thể hiện đẳng cấp đó sao? Trước khi có thể tự tay xây dựng cho mình một sự nghiệp đáng kể để có thể tự hào mà “ngẩng mặt nhìn đời”, hãy dẹp qua một bên cái sĩ diện hảo, cái đẳng cấp dởm đó đi. Một người trưởng thành chẳng bao giờ chứng tỏ bản thân bằng cách đó đâu.

Thay vì vậy, hãy tập sống đơn giản, tiết kiệm và gửi tiền vào “Tài khoản thành công” của bạn. Đến một mai khi bạn quyết định đầu tư hoặc thực hiện một dự định khởi nghiệp kinh doanh nào đó lớn lao, số tiền này sẽ là “phao cứu sinh” thần thánh của bạn đấy.

👉 Củng cố niềm tin vào bản thân mình

Đã U30 đến nơi nhưng vẫn chưa có sự nghiệp ổn định có phải do năng lực bản thân yếu kém? Đừng để những tư duy tiêu cực cản trở động lực tiến thân của bạn. 30 chưa phải là Tết!Hãy tập thói quen đặt niềm tin vào bản thân mình, luôn nghĩ rằng bạn có thể làm được thì bạn mới có tự tin để gặt hái thành công phía trước. Bản thân bạn là một thứ tài sản có giá trị nhất. Hãy cứ mạnh dạn bước đi, dù có thất bại thì đó cũng sẽ là kinh nghiệm cho bạn sau này.

👉 Tìm cho mình một người dẫn đường – một người Thầy!

“Không thầy đố mày làm nên” – Tục ngữ

“May mắn lớn nhất trong cuộc đời không phải nhặt được tiền, cũng không phải trúng số, mà là gặp được người có thể dẫn bạn đến một nền tảng cao hơn” – Jack Ma

Sự nghiệp của một cá nhân luôn gắn liền với một người Thầy, hay một người cố vấn. Nếu muốn “làm nên chuyện” trong tương lai, bạn cần phải chủ động tìm kiếm, kết giao và học hỏi từ những người đã thành công, những người đạt được thành tựu mà bạn cũng khao khát có được, người có cuộc sống mà bạn hằng mơ ước.

Một người sẵn sàng bỏ ra mấy triệu USD chỉ để có cơ hội học hỏi kinh nghiệm từ Warren Buffett trong khoảng 2 giờ của bữa ăn trưa, thì chắc chắn tài sản của anh ta phải đến hàng trăm triệu USD, và năng lực bản thân cũng không phải là thấp kém. Vậy thì bạn là ai mà cho rằng mình chẳng cần ai chỉ bảo, dạy dỗ, dẫn dắt?

Bản thân bạn phải là người chủ động tìm thầy, đừng có ngồi ì ở đó mà “ôm cây đợi thỏ”. Chẳng có ông thầy nào chạy tới hỏi bạn rằng bạn có muốn học hay không đâu. Tìm lấy một người thầy rồi bám theo mà học hỏi. Rồi bạn sẽ thấy mình tiết kiệm được biết bao nhiêu là thời gian, công sức, tiền bạc và tránh được rất nhiều những vấp váp trong cuộc sống và sự nghiệp.

👉 Lời kết:

Muốn đạt được một mục tiêu nào đó trước tuổi 30, không chỉ có một kế hoạch rõ ràng mà đòi hỏi cần phải có sự kiên trì và nỗ lực. Thành công không đến chỉ sau một giấc ngủ. Hãy cố gắng tạo ra những thay đổi nhỏ từ hôm nay. Rồi một ngày, thành công cũng sẽ gọi tên bạn!

SỐNG HAY TỒN TẠI?

Tôi đã, đang và sẽ không chọn sống một cuộc đời được vẽ sẵn bởi bất kỳ ai khác, hay bởi bất kỳ giáo điều, quy chuẩn nào. Bởi vì chỉ có chính tôi mới biết mình ước mơ gì, khát khao gì, muốn sống một cuộc đời như thế nào và trở thành ai. Tôi không muốn đến lúc nào đó mình sẽ phải sống những giây phút cuối cùng của cuộc đời trong sự hối tiếc, và ra đi mà CHƯA KỊP SỐNG!

Còn bạn thì sao?

Một bài post dài….. rất dài, nhưng mong cả nhà hãy đọc thật kỹ. Và nếu được, hãy chia sẻ với tớ (và tất nhiên là với nhiều người khác) những cảm nghĩ của bạn…. Pờ-lizzzzz…….

Và nếu bạn thấy nó ý nghĩa, hãy SHARE!!!

Cảm ơn bạn!
Thương lắm!

=====
ĐIỀU HỐI TIẾC SỐ 1
ƯỚC GÌ TÔI ĐÃ CAN ĐẢM SỐNG CUỘC SỐNG ĐÚNG VỚI CHÍNH MÌNH CHỨ KHÔNG PHẢI CUỘC SỐNG MÀ NGƯỜI KHÁC MUỐN

Bà Grace nhanh chóng trở thành một trong những khách hàng chăm sóc giảm đau mà tôi quý mến nhất. Bà là một phụ nữ nhỏ nhắn có tấm lòng quảng đại. Các con bà đều thừa hưởng điều đó; tất cả họ lúc bấy giờ đều đã làm cha mẹ và đều là những người tuyệt vời.

Bà Grace sống ở một khu biệt lập hoàn toàn trong thành phố, điều này khá khác thường so với các khách hàng khác của chúng tôi. Đó là một con đường ngoại ô như bao con đường khác, hai bên đường không có căn nhà nào. Ấn tượng đầu tiên của tôi là con đường rất phù hợp với những chương trình truyền hình vì nó tràn ngập năng lượng gia đình. Điểm tôi thích nhất về bà Grace và gia đình bà là họ rất thực tế và đón tiếp tôi rất chân tình.

Những ngày đầu tiên với bà cũng bắt đầu giống như những gì thường diễn ra với những khách hàng khác của tôi, đó là chia sẻ những câu chuyện để làm quen. Những bình luận quen thuộc được nghe thấy khi ở trong nhà vệ sinh về chuyện bà Grace đang đánh mất phẩm giá như thế nào khi để cho người khác phải lau mông cho bà, và một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn như tôi không nên làm công việc khủng khiếp này. Tôi đã quen với phần việc đó của mình và luôn cố gắng làm tình cảnh nhẹ nhàng hơn cho bà Grace cũng như tất cả những khách hàng khác bằng cách không nhặng xị lên. Không nghi ngờ gì, ốm đau là cách dẹp bỏ được cái tôi. Phẩm giá mãi mãi biến thành dĩ vãng khi người ta bị bệnh sắp chết. Chấp nhận hoàn cảnh và chấp nhận có người lau mông cho mình là việc không thể tránh khỏi, vì khi đã trở nên quá ốm yếu, người ta sẽ không còn sức lo đến những chuyện như thế này.

Lập gia đình hơn 50 năm, bà Grace đã có một cuộc sống như nhiều người hằng mong muốn. Bà đã nuôi dạy những người con đáng mến và giờ đây đang vui vầy cùng mấy đứa cháu đang vào độ tuổi teen. Tuy nhiên, chồng bà là người rất bạo ngược nên cuộc sống hôn nhân của bà không được hạnh phúc trong suốt mấy chục năm. Vì vậy, khi ông ấy được đưa vào ở hẳn trong viện dưỡng lão cách đây vài tháng thì đây quả thật là một sự giải thoát cho tất cả, đặc biệt là cho bà Grace.

Trong suốt cuộc sống hôn nhân của mình, bà Grace luôn mơ ước được sống tách biệt với chồng bà, được đi du lịch, không phải chịu đựng thói gia trưởng của ông và trên hết là được sống một cuộc sống đơn giản, hạnh phúc. Mặc dù bà đã bước qua tuổi 80, nhưng so với độ tuổi này thì bà vẫn rất mạnh khỏe và sung sức. Sức khỏe tốt giúp bà đi lại tùy ý và đây cũng là món quà dành cho bà khi ông được đưa vào viện dưỡng lão.

Tuy nhiên, mới vừa tìm thấy sự tự do mà mình đã chờ đợi rất lâu mới có được, bà Grace bắt đầu cảm thấy yếu sức. Vài ngày sau bước ngoặt này, bà được chẩn đoán mắc căn bệnh nan y và bệnh đã chuyển biến khá nặng rồi. Điều đau lòng hơn nữa là bà mắc bệnh bởi thói quen hút thuốc lá triền miên trong nhà của chồng bà. Căn bệnh phát tác rất hung hãn và chưa đầy một tháng, bà Grace đã mất hết sức lực và phải nằm liệt giường, chỉ còn có thể tập tễnh chầm chậm bước vào phòng tắm với sự trợ giúp của khung đứng hỗ trợ đi lại. Ước mơ bà đã chờ đợi cả đời sẽ không bao giờ thành hiện thực được nữa. Đã quá trễ rồi. Bà vẫn đang phải chịu đựng nỗi đau đớn bởi căn bệnh này và nó giày vò bà khủng khiếp.

“Sao bà đã không làm những gì mình muốn? Sao bà lại để cho ông ấy điều khiển bà? Sao bà lại không đủ mạnh mẽ?” là những câu hỏi tôi nghe thường xuyên. Bà rất giận bản thân mình vì đã không có đủ can đảm. Các con bà đều xác nhận cuộc sống của bà rất khó khăn và họ rất đồng cảm với bà, tôi cũng vậy.

Bà nói, “Con đừng bao giờ để ai đó ngăn cản con làm những gì con muốn, Bronnie ạ. Hứa điều đó với bà già sắp chết này đi.” Tôi hứa và tiếp tục giải thích rằng tôi đã may mắn như thế nào khi có một người mẹ tuyệt vời và mẹ đã dạy cho tôi về sự tự do bằng chính cuộc sống của mẹ.

“Con nhìn bà đi,” bà Grace tiếp tục. “Sắp chết. Chờ chết! Làm sao mà chuyện này lại có thể xảy ra khi mà bà đã chờ ngần ấy năm để được tự do và độc lập và giờ mọi chuyện lại quá muộn màng?”. Không thể phủ nhận rằng đây quả là một hoàn cảnh vô cùng bi đát và đây sẽ là điều luôn nhắc nhở tôi phải sống theo cách của mình.

Trong phòng ngủ của bà, nơi treo rải rác các sản phẩm tạo tác có giá trị tinh thần và những bức ảnh gia đình, chúng tôi chia sẻ những câu chuyện dài hàng tiếng đồng hồ trong những tuần đầu tiên này. Sức khỏe của bà sa sút khá nhanh. Bà Grace giãi bày rằng bà không phản đối chuyện hôn nhân một chút nào. Bà nghĩ hôn nhân là một điều tốt đẹp và là cơ hội lớn để trưởng thành qua việc học hỏi lẫn nhau. Cái bà chống lại là thuyết chủ nghĩa của thế hệ bà, tuyên bố rằng dù lý do gì thì cũng không được ly hôn. Và bà đã phải làm vậy, tự tước đoạt mất hạnh phúc của chính mình. Bà đã dâng hiến cả cuộc đời mình cho người chồng không biết quý trọng tình yêu của bà.

Giờ thì bà sắp chết rồi, bà không quan tâm những gì người khác nghĩ về mình và đau khổ về chuyện tại sao mình không giải quyết việc này sớm hơn. Bà Grace cố giữ thể diện và sống theo cách người khác muốn, và bây giờ, bà mới nhận ra chính bà đã lựa chọn làm như vậy và điều ấy bắt nguồn từ nỗi sợ. Mặc dù tôi đã đề nghị giúp đỡ cho bà, bao gồm cả nhu cầu tha thứ cho bản thân, nhưng chính sự thật là mọi chuyện bây giờ đã quá trễ đang tiếp tục chôn vùi bà.

Hầu hết công việc của tôi là theo kiểu một chăm sóc những khách hàng dài hạn mà tôi có thể chăm sóc đến khi người đó mất. Qua nhiều năm, cũng có vài khách hàng mà tôi chỉ gặp họ một vài lần xen kẽ với những nhân viên chăm sóc thường xuyên của họ. Những lời chất chứa nỗi đau đớn, tuyệt vọng và tủi hờn từ bà Grace cũng là những lời nói quen thuộc từ nhiều người khác mà tôi đã gặp. Trong số tất cả những hối tiếc và bài học mà tôi được nghe khi ngồi bên giường họ, thì HỐI TIẾC VÌ KHÔNG SỐNG CUỘC SỐNG THEO CÁCH MÌNH MUỐN LÀ HỐI TIẾC PHỔ BIẾN NHẤT. Đó cũng là thứ gây ra thất vọng nhiều nhất, khi họ tỉnh ngộ quá muộn màng.

Trong nhiều cuộc trò chuyện từ giường ngủ, có lần bà Grace nói, “Không phải bà muốn sống một cuộc sống huy hoàng. Bà là người tốt và bà không muốn làm hại ai cả.” Bà Grace là một trong những người dịu dàng nhất mà tôi đã từng gặp và dù sao đi nữa bà cũng không có khả năng làm hại ai. Vì khả năng đó không có trong bà. “Bà cũng muốn làm những thứ cho mình nhưng lại không có can đảm.” Bây giờ, bà Grace đã hiểu ra rằng nếu như bà có đủ can đảm để trân trọng khao khát này thì có lẽ mọi việc có thể đã tốt hơn cho mọi người. “Tất cả mọi người, trừ ông ấy,” bà chán ghét dằn vặt chính mình. “Lẽ ra bà đã có thể sống hạnh phúc hơn và không để cho điều bất hạnh này ngấm vào gia đình mình hàng chục năm qua. Sao bà lại chịu đựng ông ấy chứ? Tại sao chứ Bronnie, tại sao?”. Khi tôi ôm chặt lấy người phụ nữ đáng mến này vào lòng, thì tiếng nức nở đau thắt lòng của bà vỡ òa và nước mắt bà tiếp tục tuôn trào.

Khi bớt khóc, bà nhìn tôi quyết liệt. “Bà nói nghiêm túc đây. Hứa với bà già sắp chết này là con lúc nào cũng là chính mình, rằng con đủ can đảm để sống theo cách con muốn, bất chấp những gì người khác nói.” Tấm rèm bằng ren tung bay nhẹ nhàng, để cho ánh sáng bên ngoài tràn vào phòng, chúng tôi trìu mến nhìn nhau trong tình yêu thương, sự thông suốt và quyết tâm.

“Con hứa với bà. Con vẫn đang cố gắng làm như vậy. Nhưng bây giờ con hứa với bà con sẽ luôn tiếp tục làm như vậy,” tôi trả lời chân thành. Nắm lấy tay tôi, bà mỉm cười, biết rằng ít nhất là kinh nghiệm của bà không lãng phí hoàn toàn. Tôi kể cho bà Grace nghe về công việc ngân hàng và quản lý chán ngắt mà mình đã làm trong hơn chục năm tuổi trẻ, bà bắt đầu hiểu tôi nhiều hơn và quan tâm lắng nghe nhiều hơn. Khi tôi từ nước ngoài trở về, những năm tháng làm việc trong ngành ngân hàng lại chồng chất thêm. Tôi gọi những năm tháng dứt bỏ ngành ngân hàng là thời gian “cai sữa”.

Những năm đầu mới tốt nghiệp rất vui. Có nhiều thực tập sinh và công việc trên hết là mang lại tính kết nối bạn bè. Tất cả thực tập sinh khoảng 17 hay 18 tuổi. Nên chuyện có việc làm thật ra chỉ là để cho bằng bạn bằng bè và để kiếm tiền tiêu xài vào những ngày cuối tuần. Lúc đầu, công việc rất dễ dàng đối với tôi và có thể vẫn là như vậy nếu như tôi toàn tâm toàn ý vào công việc. Nhưng không bao giờ như vậy. Sau những năm đầu tiên đó, tôi nhanh chóng cảm thấy bồn chồn và bắt đầu chất vấn cuộc sống của mình. Tuy vậy, tôi vẫn tiếp tục sống cuộc sống đó thêm khoảng 10 năm nữa, DÙ LÚC NÀO TÔI CŨNG BIẾT RẰNG CÒN CÓ NHỮNG THỨ KHÁC ĐANG CHỜ ĐỢI MÌNH NHƯNG TÔI LẠI KHÔNG CÓ CAN ĐẢM ĐỂ THEO ĐUỔI.

Điều khiến tôi chùn bước nhất chính là tôi sợ một số thành viên trong gia đình chế nhạo mình nếu như tôi phá vỡ cái khuôn khổ mà họ kỳ vọng tôi khớp vào. Tôi sống cuộc sống của người khác qua lăng kính của mình và không bao giờ làm được. Nhưng tôi vẫn tiếp tục thường xuyên thay đổi công việc ngân hàng, đồng phục và chỗ ở. Kết quả là tôi đang trên con đường thăng tiến, do đã làm việc ở hầu hết các ngân hàng và làm nhiều vị trí hơn người bình thường cùng tuổi mình làm. Tôi thành công theo mặc định.

Buồn chán ghê gớm, tôi tiếp tục bán thời gian của mình cho công việc không hề mang lại điều gì cho tâm hồn mình. Có rất nhiều người yêu thích công việc ngân hàng và tôi thấy mừng cho họ. Ngành ngân hàng cần những người như vậy. Hiện nay cũng vậy, có rất nhiều cơ hội làm việc trong lĩnh vực mà bạn có thể đóng góp lại cho cộng đồng theo nhiều cách chính đáng khác. Nhưng cũng giống như bà Grace, tôi đã sống một cuộc sống người khác muốn ở mình, chứ không phải là cuộc sống mà mình mong muốn.

Vì tôi không có quyền gì với vài người thân trong gia đình và đang phải khổ sở trở thành người theo hình mẫu mà họ mong muốn ở tôi, nên có một “công việc tốt” ít ra cũng giúp tôi được yên thân. Tôi bị giam cầm cùng với nỗi sợ hãi và nỗi đau đớn tiềm tàng vì đã tự đưa mình dính vào nhiều chỉ trích hơn những gì mình đã từng chịu đựng trước đây.

Là một thành viên bị ghét bỏ không bao giờ là chuyện dễ dàng trong bất cứ gia đình nào. Thành viên bị ghét bỏ có một vai trò khác phải làm tròn trong chức năng gia đình. Nhưng việc này không phải luôn luôn dễ dàng. Khi một số thành viên chính trong gia đình giành được quyền lực bằng cách làm giảm sút sức mạnh của người khác, thì lúc đó con đường còn chông gai gập ghềnh hơn nữa. Nhưng khi làm việc trong nhiều gia đình trong lĩnh vực chăm sóc, tôi quan sát thấy rằng hầu như gia đình nào cũng có ít nhiều mâu thuẫn. Mỗi nhà mỗi cảnh. Nhà tôi cũng không khác, tuy vậy nhận thức này không hề làm vơi đi nỗi buồn đau của tôi lúc đó.

Như tôi vẫn còn nhớ được thì việc chế nhạo tôi là một môn thể thao gia đình. Tôi là một tay bơi lội ở giữa một gia đình của những người cưỡi ngựa, là một người ăn chay đến từ một gia đình có trang trại nuôi cừu, là một kẻ du cư trong gia đình của những người an cư, và còn nhiều nhiều nữa. Thường thì những lời thốt ra đều là những lời chế nhạo và người nói không hề nhận ra nỗi đau mà họ đã gây ra lúc đó. Sau vài chục năm nghe như vậy thì những lời đùa cợt cũng dần phai nhạt đi. Nhưng còn những lần khác, hết sức thường xuyên, những lời nói lại là cố ý và hoàn toàn thô lỗ. Ngay cả khi bạn có sức mạnh của cả ngàn người, những câu nói đó vẫn gặm nhấm bạn sau nhiều năm. Đặc biệt là khi bạn thấy khổ sở lúc nhớ lại giai đoạn cuộc đời bị chế nhạo, nhiếc móc, hay rủa xả bạn là thứ đã hết thuốc chữa, không phải chỉ là một phần của cuộc đời bạn mà là cả quãng đời đó của bạn.

Do đó, cho đến lúc này tôi đặc biệt không thích mối tương quan trong gia đình. Nên cách dễ nhất để giải quyết chuyện này là tiếp tục sống cuộc sống mà họ muốn. Cuối cùng, tôi bắt đầu rút lui và tách biệt với họ. Đó là cách đối phó của tôi.

Những nghệ sĩ trên thế giới cũng là thành phần dễ bị hiểu lầm, và tôi là một nghệ sĩ. Tôi chỉ chưa nhận ra thôi. Tất cả những gì tôi biết là việc bán sản phẩm bảo hiểm cho người chỉ muốn gửi tiền vào ngân hàng thật sự không phải sở trường của mình. Doanh số bán hàng của chi nhánh cuối tháng hoàn toàn không can hệ gì đến tôi. Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoại trừ việc đem đến cho khách hàng dịch vụ thân thiện, ấm áp và việc này tôi làm rất tốt. Nhưng điều đó không đủ cho bộ mặt đang thay đổi của ngành ngân hàng. Tất cả chỉ là bán, bán và bán.

Người ta nói chúng ta làm việc là để tránh nỗi đau hơn là để có được niềm vui. Đó là khi nỗi đau trở nên quá lớn để rồi cuối cùng chúng ta phải lấy hết can đảm để tạo ra sự thay đổi. Đến lúc ấy, nỗi đau trong tôi vẫn tiếp tục mưng mủ cho tới khi nó vỡ ra.

Khi tôi bỏ một “công việc tốt” khác để đến sống trên đảo, ai cũng hoang mang. “Sao con bé lại làm vậy? Bây giờ nó đi đâu?” Và qua tất cả chuyện này, tôi lại phấn khích nghĩ rằng, “Tôi sẽ sống trên đảo!” Càng xa thì tôi càng hạnh phúc. Ở đó, cuộc sống của tôi là của tôi và đó là một cuộc sống tươi đẹp. Mọi liên lạc từ đảo đến đất liền tôi có đều là với người mẹ yêu quý của mình, mẹ vừa là điểm tựa vừa là người bạn quý của tôi.

Lần đầu tôi tập tành thiền định là vào những năm tôi sống trên đảo. Sau đó, tôi tìm ra cách đi đến con đường đem đến cho tôi cơ hội được kết nối với tấm lòng của mình theo cách mà chưa ai làm qua. Qua con đường này, tôi bắt đầu hiểu và trải nghiệm lòng trắc ẩn. Đó là một nguồn năng lượng tốt lành và mạnh mẽ.

Nỗi đau khổ mà tôi lãnh nhận từ người khác thật ra chính là nỗi đau khổ của bản thân họ đã lan truyền qua tôi mà thôi. Những người hạnh phúc không đối xử với người khác như vậy. Họ không phán xét khi người khác được sống thật với bản thân người đó. Nếu có thì họ cũng tôn trọng chuyện đó. Khi nhận ra nỗi đau mà thế hệ trước giáng xuống thế hệ sau, tôi đã lựa chọn thoát khỏi nó trong cuộc sống. Tôi sẽ không bao giờ có thể kiểm soát người nào nữa và tôi cũng không muốn làm vậy. Con người thay đổi bởi vì họ muốn vậy và sẽ thay đổi vào lúc mà họ thấy sẵn sàng.

Học cách nhìn cuộc sống bằng tấm lòng trắc ẩn và chấp nhận rằng mình có thể không bao giờ có mối quan hệ yêu thương hay cảm thông mà mình từng ao ước đã giải thoát cho tôi. Điều này thay đổi cuộc sống của tôi về nhiều mặt. Biết rằng nỗi đau hiện hữu đang liền da, tôi thừa nhận rằng không phải ai cũng có can đảm để đối diện với quá khứ, ít nhất là cho tới khi nỗi đau trở nên quá sức chịu đựng.

Ở một mức độ nào đó, mối quan hệ gia đình vẫn vậy và kéo dài thêm vài năm nữa, nhưng ngày càng ít ånh hưởng tới tôi. Điều này đòi hỏi sức mạnh và thời gian nhưng giờ đây nó không còn liên quan tới tôi nữa, mà chỉ liên quan tới ai đang cố gắng ném sự chỉ trích và phê phán vào tôi.

Câu chuyện nhà Phật kể rằng có một người đàn ông giận dữ quát tháo Phật nhưng Phật vẫn không hề nao núng. Khi mọi người hỏi làm sao Phật có thể giữ được bình tĩnh và không bị tác động, Phật trả lời bằng một câu hỏi. “Nếu ai đó tặng bạn một món quà và bạn chọn không nhận nó, vậy món quà thuộc về ai?” Tất nhiên món quà ở lại với người tặng. Thỉnh thoảng vẫn có những câu nói ném vào tôi một cách phi lý. Tôi không nhận nó và thay vào đó, tôi cảm thấy động lòng trắc ẩn. Dù gì thì những lời nói đó không xuất phát từ nơi chốn của hạnh phúc.

Bài học quan trọng nhất tôi từng học được trong cuộc sống là lòng trắc ẩn bắt nguồn từ chính bản thân ta. Việc nuôi dưỡng lòng thương cảm đối với người khác sẽ giúp cho công cuộc chữa lành vết thương được bắt đầu và tiếp tục. Điều này sẽ đưa tôi thoát khỏi cái gọi là công thức khi những thói cư xử cố hữu vẫn còn chế ngự bản thân mình. Tôi nhận diện được nỗi đau và biết nỗi đau đó không liên quan gì tới mình. Đó là nỗi đau của người khác đã trỗi dậy và thoát ra ngoài. Tất nhiên, điều này không chỉ đúng trong quan hệ gia đình mà còn đúng trong tất cả các mối quan hệ, cá nhân, xã hội và công việc. Ai cũng đều có lúc bị tổn thương. Ai cũng đều có nỗi đau.

Học cách nuôi dưỡng lòng trắc ẩn cho bản thân mình khó khăn hơn rất nhiều và lúc đó, tôi không ngờ là phải mất nhiều năm trời mới học được điều đó. Tất cả chúng ta đều khắc nghiệt với bản thân một cách không công bằng. Học cách trao cho bản thân lòng yêu thương và thừa nhận là mình cũng đang vô cùng tổn thương là việc khó thay đổi. Dường như việc ta lắng nghe những ý kiến bất công từ người khác rồi nhận vơ vào mình còn dễ dàng hơn vì ta đã quá quen với điều đó. Học cách tử tế với bản thân và dành cho mình lòng thương cảm có thể không mang tới hạnh phúc nhưng là một quá trình mà tôi phải trải qua. Chí ít thì vết thương cũng đang bắt đầu liền da.

Khi có mục tiêu mới là phải biết yêu thương, tôn trọng và thương cảm bản thân mình, thì tôi bắt đầu bớt chịu ảnh hưởng bởi cách cư xử của gia đình từ trước tới nay. Tôi đã có can đảm để đối đáp, tự cho mình cơ hội được lắng nghe thay vì tiếp tục rút lui. Tất nhiên, đây là nỗi đau của chính tôi được thể hiện ra ngoài và không thật sự liên quan tới những người tôi đề cập một chút nào. Tất cả chúng ta đều diễn giải chuyện xảy ra với mình bằng cách của mình. Và đây là cách tôi thể hiện và giải tỏa nỗi đau của tôi. Việc phá bỏ lề thói vốn tồn tại hàng chục năm đòi hỏi rất nhiều can đảm. Nhưng nỗi đau ấy đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh và tôi không còn gì để mất nữa. Vì vậy mà tôi không thể đeo mang nỗi đau của sự im lặng thêm nữa.

Tuy vậy, cuối cùng, niềm khao khát được yêu thương, chấp nhận và thấu hiểu lẫn nhau mới thật sự là nguyên nhân tiếp nguồn cho nỗi đau trong mỗi chúng ta. Vậy thì lòng trắc ẩn chính là con đường duy nhất phía trước: lòng trắc ẩn và sự kiên nhẫn. Bất chấp mọi thứ, tình yêu thương trong vỏ bọc mỏng manh của nó vẫn tồn tại giữa chúng ta.

Điều này cũng giống như tôi bơi qua bơi lại trên cùng một dòng sông, và mỗi lần tôi đều gặp một tảng đá lớn nằm chắn ngang dòng chảy. Tảng đá vẫn luôn ở đó. Cho đến một ngày, tôi chợt nhận ra là nó luôn luôn ở đó. Nên thay vì phải đối mặt với tảng đá đó để rồi bị vướng lại hết lần này đến lần khác, tôi chọn chỗ khác để bơi, chỗ mà giúp tôi bơi về phía trước tự do và thoải mái. Tôi không còn phải trăn trở về chướng ngại vật đã cản trở quá trình tự nhiên của tôi, luôn gây ra bế tắc và đau khổ cho tôi.

Đã đến lúc phải làm khác đi. Đã đến lúc phải chọn con đường khác để đi, để cất lên tiếng nói của mình và nói “đủ rồi”. Tôi không muốn phải chịu đựng cái vòng luẩn quẩn ấy nữa. Dù cho điều này có làm tôi đơn độc hơn đi chăng nữa, nhưng ít ra, nó cũng đưa tôi đến với sự bình an. Còn con đường kia thì chắc chắn không bình an. Sau khi đã cất lên tiếng nói của mình, mọi chuyện bắt đầu thay đổi trong tôi. Lòng tự tôn của tôi vững vàng hơn và tôi cũng tự thể hiện bản thân mình rõ ràng hơn. Những hạt giống mới khỏe mạnh hơn cuối cùng cũng được gieo xuống. Tôi vẫn chưa biết phải nuôi dưỡng nó như thế nào nhưng ít ra, nó cũng đã được vun trồng. Đã đến lúc bắt đầu sống cuộc sống mà tôi mong muốn có được, mỗi lần từng chút một.

Sau khi tôi tâm sự điều này với bà Grace, chúng tôi dễ dàng thân thiết hơn. Bà đồng ý là mỗi nhà mỗi cảnh. Bà không thể tìm ra một gia đình nào không gặp khó khăn và tin rằng những gia đình đó đều mang lại những bài học là những món quà giá trị nhất cho hầu hết mọi người. Chúng tôi cùng thảo luận vì sao mà con đường duy nhất để trải nghiệm tình yêu là phải hoàn toàn chấp nhận một người như chính con người họ và không mong đợi bất cứ điều gì ở họ. Đó là con đường nhân ái nhất có thể có, nhưng nói thì dễ hơn làm rất nhiều.

Bà Grace chia sẻ nhiều câu chuyện với tôi; phản ánh cuộc sống của bà, về chuyện mấy đứa trẻ lớn lên, hàng xóm láng giềng thay đổi, rồi thường câu chuyện sẽ quay trở lại sự hối tiếc trước khi chết của bà. Bà ước mình có can đảm sống cuộc sống thật với lòng mình chứ không phải là cuộc sống mà người khác muốn bà sống. Khi chẳng còn sống được bao lâu nữa, thì người ta thường thành thật vì không có gì để mất. Những gì chúng tôi chia sẻ với nhau lúc này đi thẳng vào phần cốt lõi của những vấn đề quan trọng. Chúng tôi nói đến những chuyện riêng tư, chứ không còn nói những chuyện phiếm vu vơ nữa. Việc trải lòng với bà Grace không ngờ lại làm cho tôi nguôi ngoai và đôi tai biết lắng nghe của tôi cũng giúp xoa dịu cho bà.

Cuối cùng, chúng tôi lại chuyển qua chủ đề về cuộc sống hiện tại của tôi, con đường âm nhạc, quá trình tôi sáng tác bài hát và biểu diễn. Trong lúc ngồi uống trà, bà Grace đòi tôi mang cây đàn guitar đi làm ngày mai để chơi bài gì đó cho bà nghe, đây quả là một vinh hạnh rất lớn cho tôi. Trong lòng ngập tràn hạnh phúc, tôi hát cho bà Grace nghe và bà mỉm cười, ngân nga theo khi ngồi ở trên giường. Bà cảm thụ từng bài tôi hát, như thể mỗi bài đều là bài hát tuyệt vời nhất thế gian. Gia đình bà cũng đến nghe một số bài, họ rất dễ thương và ủng hộ tôi rất nhiều. Đặc biệt, có một bài hát bà Grace cực kỳ yêu thích vì bà luôn muốn đi đây đó. Bài hát có tên “Dưới bầu trời nước Úc”. Sau hôm đó, bà yêu cầu tôi hát cho bà nghe thường xuyên hơn. Bà Grace nói là không cần đến cây đàn guitar. Nên tôi ngồi ở trong phòng bà, hát cho người phụ nữ bé nhỏ vui vẻ này, và bà nhắm mắt mỉm cười, như uống lấy từng lời. Bà yêu cầu tôi hát hết lần này đến lần khác và tôi chẳng hề thấy mệt mỏi khi hát cho bà nghe.

Mỗi ngày sức khỏe của bà Grace lại xấu dần đi. Thân hình nhỏ nhắn của bà teo tóp nhiều hơn. Những người bạn già đến để nói lời từ biệt. Họ hàng ngồi cạnh giường bà trò chuyện và cố ngăn dòng nước mắt. Gia đình bà là một gia đình rất thực tế, rất quan tâm và thăm nom bà thường xuyên. Tôi thích như vậy. Tôi cũng yêu mến những con người hiền lành ấy. Khi tất cả đã rời đi, chỉ còn bà Grace với tôi, thì bà lại bảo tôi hát. Đó là một khoảng thời gian rất đặc biệt. Bà đi đứng không còn vững nữa và mặc dù bà đã chịu sử dụng ghế tiểu tiện bên cạnh giường, nhưng bà lại không chịu dùng nó khi đi đại tiện. Bà muốn sử dụng toilet bình thường để tôi không phải lau dọn ghế tiểu tiện. Bà vẫn không lay chuyển ngay cả khi tôi cố gắng làm cho bà tin rằng chuyện đó không thành vấn đề với mình. Chúng tôi mất thời gian rất lâu mới đi được vào phòng tắm, cũng may là phòng tắm ở ngay cạnh phòng bà. Bà rất yếu. Khi bà đại tiện và được lau chùi xong, tôi giúp bà đứng dậy và kéo quần lót của bà lên. Muốn giữ cho bà thăng bằng trong lúc kéo quần thì tôi phải thao tác thật là nhanh chóng.

Rồi chúng tôi bắt đầu lê từng bước trở lại phòng ngủ, bà Grace chống vào khung hỗ trợ bước đi và tôi theo sau, giữ hông của bà, tôi để ý là trong lúc vội vã tôi đã nhét một chiếc đầm ngủ vào phần sau chiếc quần lót của bà. Tôi mỉm cười với người phụ nữ nhỏ nhắn đáng mến đang bước chập chững tới giường vào những ngày cuối đời, rồi lòng tôi tràn ngập niềm hạnh phúc khi bà bắt đầu hát “Bên dưới bầu trời nước Úc” trong lúc bước đi. Một vài ca từ bị đặt sai chỗ, nhưng điều đó càng làm cho khoảnh khắc này thân thương hơn.

Tôi biết mình vừa trải qua đỉnh cao sự nghiệp ca hát. Không gì có thể mang lại cho tôi nhiều hạnh phúc hơn trải nghiệm này nữa. Giả sử như tôi không bao giờ viết một bài nhạc nào thì tôi cũng không thấy phiền lòng. Lòng tôi chan chứa niềm vui hơn bất kỳ điều gì trong sự nghiệp âm nhạc khi được trao đi nhiều niềm vui đến vậy cho con người đáng mến này bằng lời ca tiếng hát của mình và nhận lại niềm vui ấy khi nghe bà hát bài hát của mình trong những ngày cuối đời.

Tôi tới chỗ làm mấy ngày sau, rõ ràng hôm nay đã là ngày cuối cùng của bà Grace. Tôi giải thích là tôi sẽ gọi cho gia đình bà, nhưng ban đầu, bà lắc đầu từ chối. Dù rất yếu ớt và kiệt sức nhưng bà vẫn nhích tới và ôm lấy tôi. Để giúp cho cánh tay nhỏ nhắn của bà đỡ mất sức, tôi nằm lên giường và ôm bà vào lòng. Bà rất thích như vậy và chúng tôi nằm nói chuyện thủ thỉ một lúc, ngón tay bà vuốt tay tôi. Tôi lại thắc mắc tại sao bà không muốn có gia đình ở bên cạnh thì bà nói là bà không muốn làm cho họ đau lòng thêm. Bà yêu họ rất nhiều.

Nhưng tôi nói họ cần được nói lời từ biệt, và nếu bà không cho họ cơ hội đó thì có thể khiến họ mang trong lòng nỗi đau đớn và tội lỗi suốt đời. Bà hiểu ra và đồng ý, thừa nhận rằng bà không muốn họ cảm thấy tội lỗi vì không có mặt ở đây. Tôi gọi điện cho họ và họ tới ngay lập tức. Nhưng trước khi họ tới, bà thều thào bảo với tôi, “Con nhớ lời hứa của bà cháu mình đúng không, Bronnie?”

Tôi gật đầu trong nước mắt đáp, “Dạ nhớ ạ.”

“Sống thật với lòng mình. Đừng bao giờ lo lắng về những gì người khác nghĩ. Hứa với bà đi, Bronnie,” giọng bà lúc này chỉ thều thào đů nghe. “Con hứa với bà,” tôi nói khẽ. Bà siết chặt tay tôi rồi chìm vào giấc ngủ, bà chỉ tỉnh dậy một lúc để nhìn thấy gia đình thân yêu của mình, những người ngồi cạnh bà đến phút cuối. Bà Grace mê man suốt mấy tiếng đồng hồ. Thời khắc của bà đã đến. Tôi ngồi lặng lẽ trong nhà bếp, lời hứa của tôi với bà vẫn còn vang vọng bên tai. Nhưng tôi không chỉ hứa với một mình bà Grace. Lời hứa đó cũng là lời tôi tự hứa với chính mình.

Vài tháng sau, khi đứng trên sân khấu giới thiệu album nhạc của mình, tôi đã dâng tặng bài hát đó cho bà. Gia đình bà Grace cũng có mặt trong hàng ghế khán giả. Ánh đèn sân khấu làm tối hầu hết các khuôn mặt nhưng tôi cũng không cần nhìn thấy họ. Tôi có thể cảm nhận được tình yêu mà họ đang chia sẻ khi tôi nhớ đến người phụ nữ nhỏ nhắn thân thương đó, dù bà không đưỢC sống một cuộc sống như bà mong muốn nhưng thay vào đó, bà đã truyền cảm hứng cho tôi.

(Trích từ sách: Ước gì tôi đã… – Bronnie Ware)

ĐÃ LÀM CÁI GÌ LÀ LÀM HẾT MÌNH

“Phòng trọ của tôi có ba đứa. Rất thân, đều là những đứa có thể nói chuyện và hiểu nhau, không nghi ngờ về nhau là thằng này, thằng kia không bình thường. Tôi có lẽ là đứa nghèo nhất trong đám đó nên tôi cũng là người sùng sục trước chuyện làm ăn nhất. Tôi nghĩ: tại sao nông dân trồng cà phê vẫn nghèo trong khi trên thế giới, có quốc gia không trồng được cà phê vẫn giàu vì cà phê? Tại sao cà phê mình chỉ có thể xuất thô mà không chế biến để xuất khẩu?…

Bốn thằng chúng tôi cùng chia sẻ suy nghĩ này và hùn tiền, mua một lò rang cà phê.Thuận lợi của chúng tôi lúc đó là trong trường có nhiều sinh viên tứ xứ đổ về học nên biết được nhiều nơi có cà phê ngon để tìm đến học hỏi thêm.

Tôi còn nhớ, ở Tuy Hòa có một quán cà phê rất ngon nên ngày nghỉ, chúng tôi đi xe xuống tận quán để hỏi thăm bí quyết của cô chủ quán. Đến nơi vào buổi trưa thì cô chủ quán đã đi nghỉ trưa, chúng tôi đành phải ngồi chờ đến 2, 3 giờ chiều mà trong lòng sốt ruột vì sáng mai đã phải đi học. Khi cô chủ quán thức dậy, chúng tôi trình bày lý do và nguyện vọng của mình. Đêm đó, chúng tôi trở về lại Buôn Ma Thuột trong chuyến xe khuya với tấm lòng của cô chủ quán đã chỉ cho chúng tôi bí quyết chế biến rang xay cà phê ngon.

Ngày khai trương lò rang cà phê, chúng tôi cũng tổ chức cúng vái đầy đủ nghi lễ để lấy hên nhưng khi vừa cúng xong thì người bà con của ông chủ nhà về thấy vậy đã hất đổ tung tóe mọi thứ, cắt bỏ hết dây điện không cho chúng tôi làm lò rang cà phê.

Vì vậy mà chúng tôi chuyển lò rang cà phê đi nơi khác. Lò rang quay bằng tay, đốt bằng củi. Hôm nào rang cà phê bên dưới là mấy thằng ngồi học bài trên cái gác gỗ cũng như bị nướng cả người, như ngồi trong lò bát quái. Hàng xóm thấy cách làm ăn của tụi tôi phiêu lưu quá, có ngày phát hỏa thiêu rụi cả xóm như chơi cho nên đi báo công an. Và lò rang của chúng tôi cũng phải dẹp đi nhưng lúc đó trong suy nghĩ của tôi thì vẫn cứ thôi thúc phải tiếp tục làm.

Chúng tôi góp hết tiền để mua cái lò rang nên không còn tiền để mua cà phê về rang. Không còn cách nào để vay mượn thêm bởi chỗ có thể vay thì đã khai thác rồi. Cuối cùng, tôi đánh liều cọc cạch đạp xe đi…mượn cà phê nhân. Những cái lắc đầu nguầy nguậy không khiến chúng tôi nản lòng, kể cả những câu vu vơ ném theo mà người nói vô tình còn người nghe như xát muối: “Mấy thằng sinh viên khùng khùng này…”. Nhưng cũng có những người giang tay với chúng tôi, chúng tôi mượn mỗi lần vài ba ký, rang, xay, đóng gói và chia nhau đi bỏ mối ở quán cà phê. Sau đó thu tiền lại, trả cho người ta và mượn tiếp vài ký khác. Cứ thế…những đồng tiền chúng tôi kiếm được như con kiến tha lâu đầy tổ. Logo của những bịch cà phê Trung Nguyên lúc này chỉ là một mũi tên chỉ thẳng lên trời. Chỉ hình ảnh đơn giản ấy thôi đã chứa đựng trong đó biết bao khát vọng của chúng tôi.

Có thể là hình ảnh về 1 người và trong nhà

Thương hiệu cà phê Trung Nguyên của nhóm “mấy thằng sinh viên khùng khùng” chúng tôi bắt đầu được chú ý và ưa chuộng. Tôi là dân trồng cà phê nên biết lựa loại hạt ngon để cho ra những phin cà phê đậm đà và thơm lừng. Năm 1996, chúng tôi quyết định bung ra làm ăn.

Nói cho oai vậy thôi chứ khi chúng tôi bung ra và khai trương “Hãng cà phê Trung Nguyên” ở Km3 (Thành phố Buôn Ma Thuột) với chiều rộng 2,8 m thì dân cư ở đây ai cũng cười ngặt nghẽo: hãng gì mà ọp ẹp phát khiếp! Nhưng lúc đó, tôi đã có tư tưởng là nhất định một ngày nào đấy chúng tôi sẽ trở thành một hãng cà phê nổi tiếng và đàng hoàng hơn. Toàn bộ ảnh hiệu của “hãng” đều do chúng tôi tự vẽ, tự sơn phết với chi chít chữ, chỉ có logo “Hãng cà phê Trung Nguyên” hình mũi tên là nổi bật nhất. Chúng tôi hì hục sơn vẽ, đục đến 3 giờ sáng để treo tấm bảng hiệu cho kịp sáng mai khai trương. Mà khách hàng khai trương của chúng tôi cũng chính là những người bạn sinh viên học cùng trường, cùng lớp đến uống cà phê cho vui với chúng tôi.

Có thể hãng của chúng tôi nhỏ và ọp ẹp không giống ai, nhưng với chúng tôi, đó là một sự kiện trọng đại trong đời và trọng đại trong lịch sử phát triển của Trung Nguyên. Nghĩ lại từ cái “hãng” này để giờ đây được tới Nhật bản, Singapore… tôi nghĩ rằng chỉ có tư tưởng vơi ước mơ mạnh mẽ thì chắc chắn mới làm được nhiều thứ. Lúc đó tôi làm được là do khí chất của con người tôi: ĐÃ LÀM CÁI GÌ LÀ LÀM HẾT MÌNH.

Ngồi trong cái hãng nhỏ bé đáng tự hào của mình ở tít tận phố núi cao nguyên, tôi căng mắt nhìn về hướng Sài Gòn và cảm thấy chưa đủ sức. Và tôi chọn đồng bằng Sông Cửu Long với điểm đến là An Giang với ý nghĩ lấy từ cảm hứng chiến tranh “Lấy nông thôn bao vây thành thị”.

#đặnglênguyênvũ #cà_phê_trung_nguyên

Lá thư CEO gửi con trai

Gửi Jack!
Khi con ra đời, cha tự hứa với bản thân rằng sẽ làm tất cả mọi thứ trong khả năng để dẫn dắt con trên đường đời và giúp con trở thành một người tốt. Cha biết mình có thể phạm sai lầm trên đường đi, nhưng cha tin rằng bằng cách chia sẻ và học tập từ những lỗi lầm, sợ hãi và những giây phút khó khăn, tất cả đều không vô ích.

Có một thực tế không thể thay đổi rằng, chúng ta chẳng bao giờ lường trước được tương lai, cũng như biết cuộc sống ban cho chúng ta bao nhiêu thời gian. Chính vì thế, cha muốn chia sẻ ngay từ bây giờ cho con một vài bài học mà cha đã từng trải từ trước đến nay. Con bây giờ mới chỉ 7 tuổi nên có lẽ sẽ không thể hiểu hết những gì cha muốn truyền đạt trong bức thư này. Thế nhưng, hãy giữ lại, chắc chắn rằng con sẽ cần đến khi gặp phải những thử thách trong cuộc sống này.

Cha mong con có thể học hỏi được ít nhiều từ những gì cha đã trải qua. Là một doanh nhân, cha phải đánh đổi rất nhiều thứ, trong đó có thời gian dành cho gia đình, và phải làm việc không ngừng nghỉ, chịu nhiều áp lực cũng như phải chia sẻ thời gian của mình với những người khác.

Có ba bài học mà cha muốn chia sẻ với con vào thời điểm này. Mặc dù mỗi trải nghiệm dường như tách biệt, nhưng có một chủ đề bao quát kết nối chúng lại với nhau. Rất đơn giản: đó là cuộc sống.

Để gầy dựng nên BodeTree trong suốt những năm qua, cha đã trải qua nhiều thăng trầm. Tất nhiên, cha luôn cố gắng để bảo vệ con khỏi những cuộc tranh đấu, nhưng đôi khi không phải lúc nào mọi việc cũng xảy ra như ý muốn.

Trong ngắn hạn, kinh doanh có vẻ giống như một trò chơi có tổng bằng 0. Nếu làm việc mà lúc nào cũng chính trực, nhân từ và cảm thông, thì kết quả cuối cùng con nhận được là số âm mà thôi. Cha đã thường tự nhủ rằng chỉ cần giữ lòng chính trực, mình sẽ được đền đáp xứng đáng, nhưng giờ cha nhận ra điều đó không hề như mình nghĩ. Có đôi khi, những người dối trá, lừa lọc hay xu nịnh lại đạt được thành công, hoặc ít nhất là giàu có hơn.

Nếu con nghĩ làm việc đúng đắn, tốt đẹp thì ắt hẳn sẽ nhận được thành quả như mình muốn, thì con sẽ thất vọng vô cùng. Có một sự thật đáng buồn là nếu các giá trị sống tốt đẹp ấy lại rất dễ dẫn đến những khó khăn về vật chất. Tuy nhiên, đừng để điều này ngăn cản bản thân con làm những việc mình cảm thấy tự hào.

Trên thực tế, những điều tốt đẹp nhất trên cuộc đời này lại là miễn phí. Lòng chính trực có thể không đem đến cho con tiền bạc, sức ảnh hưởng hoặc quyền lực; nhưng nếu con có năng lực, chẳng thứ gì hoặc bất cứ ai có thể lấy đi những thứ thuộc về mình. Những người hạnh phúc nhất mà cha đã từng gặp đều có điểm chung là niềm vui của họ không đến thứ họ đạt được, mà từ sự bình yên trong nội tâm.

Sự bình yên đó không đến từ tình trạng, trạng thái bên ngoài, hay bất kỳ định nghĩa truyền thống nào. Nó xuất phát từ bên trong, sinh ra từ sự trung thực, yêu thương và lòng chính trực.

Rồi con sẽ phạm phải sai lầm, không cách nào có thể ngăn cản triệt để chúng ta mắc lỗi cả. Tuy nhiên, khi xảy ra chuyện, đừng ngần ngại thể hiện sự hối tiếc hay hối hận. Con sẽ không thể nào trưởng thành nếu cứ trốn tránh và không thừa nhận lỗi sai hay thất bại của chính mình.

Chúng ta thường nghĩ và “được” mọi người xung quanh làm gia tăng niềm tin rằng hối hận chỉ là dấu hiệu của sự yếu đuối; và một khi thừa nhận lỗi sai tức là lộ ra điểm yếu, rồi một ngày điều đó sẽ chống lại chúng ta. Hãy tin cha, chẳng có gì phải xấu hổ hay sợ hãi cả, bởi hối hận hóa ra là điều kiện tiên quyết để tạo động lực cho sự cố gắng.

Cho dù sai lầm mà con mắc phải liên quan đến pháp lý, các mối quan hệ hay bất cứ điều gì, cha đều mong con có đủ can đảm để thừa nhận lỗi của mình. Tuy sự chính trực, tự nhận thức và hối hận không phải lúc nào cũng đem lại kết quả như mong đợi; nhưng cha tin chắc rằng đây là những giá trị sẽ giúp tâm trí con luôn bình lặng và dễ dàng vượt qua bất kỳ vấn đề tầm thường nào gặp phải trong kinh doanh.

Cuộc sống sẽ ném về phía con vô vàn sự cố bất ngờ khiến con bối rối, khó chịu và không biết phải phản ứng như thế nào. Sẽ có lúc kẻ xấu lại thắng, và danh dự bị tổn hại. Con sẽ trải nghiệm sự cám dỗ mang tên BỎ CUỘC hoặc bị cuốn theo quy tắc của đám đông. Sẽ có sai lầm, sẽ có đau đớn, nhưng đừng bao giờ từ bỏ. Con sẽ thấy xung quanh mình vẫn còn đó những người đáng để tin tưởng, tôn trọng và ngưỡng mộ, cũng như giúp con khi cả thế giới tưởng chừng như sụp đổ.

Đừng cố gắng trở thành một nhà lãnh đạo hoàn hảo hay một doanh nhân thành công; thay vào đó, hãy trở phấn đấu trở thành một người tốt. Hãy nhớ rằng bất kể hoàn cảnh có khó khăn như thế nào, hay thế giới có tối tăm đến mức nào đi nữa, những điều tốt đẹp vẫn luôn tồn tại.

Chúng ta không biết mình sẽ có được bao nhiêu thời trong cuộc đời này, cũng không biết sẽ có bao nhiêu khó khăn đang chờ ở phía trước. Thế nhưng, nếu con cố gắng trở thành một người tốt, con sẽ luôn có được sự bình an và sức mạnh để tồn tại.

Vật chất sẽ có lúc đến rồi đi bất chợt, nhưng lòng tốt thì còn mãi. Cho dù con chọn trở thành một doanh nhân như cha, hay làm bất kỳ nghề gì mình thích, thì bài học này vẫn hữu dụng. Không quan trọng là chọn con đường sự nghiệp như thế nào, quan trọng là cách con thực hiện. Hãy nhớ điều đó!

Yêu con!”

ĐÀN ÔNG BẢN LĨNH

THẾ NÀO LÀ BẢN LĨNH CỦA MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG

Nóng nảy không phải là bản lĩnh.
Lớn tiếng cũng không phải bản lĩnh.
Dẻo mồm lại càng không phải là bản lĩnh.
Một người đàn ông, muốn có được chỗ đứng trong XH, thứ mà họ dựa vào không phải là may mắn, không phải là một cái miệng dẻo quẹo, mà là thực lực, nhân phẩm và khả năng vượt lên nghịch cảnh.
Đàn ông bản lĩnh là đàn ông có trong mình 4 đặc điểm này:

1-KHẢ NĂNG VƯỢT QUA KHÓ KHĂN
Cuộc đời vất vả hay không, bản thân là người rõ nhất. Đàn ông có cái khó hay không, trong lòng tự rõ nhất. Sống ở đời là cần phải ý thức được một điều rằng, cuộc sống không hề dễ dàng như tưởng tượng, công việc cũng không hề nhẹ nhõm như hay suy nghĩ. Chúng ta sẽ phải trải qua rất nhiều phong ba bão táp, khảo nghiệm và cả những thất bại, khó khăn. Có khả năng và một tinh thần mạnh mẽ để vượt qua khó khăn mới có thể sống sót và tái sinh sau tất cả.
Đàn ông, là phải biết có biết duỗi, thất bại rồi, không được gục ngã, ngã rồi cũng không được nhận thua. Đàn ông là trụ cột của cả một gia đình, phải gánh vác được trách nhiệm, thỉnh thoảng gặp khó khăn, tuyệt đối không được buông xuôi dễ dàng. Đàn ông có bản lĩnh, vĩnh viễn không bao giờ để khó khăn đe dọa, cũng sẽ không khuất phục trước thực tế.
Đời người không trải qua mưa sa bão táp thì làm sao thấy được năng lên với cầu vồng.
Đàn ông, bất kể cuộc sống có gian nan tới đâu, cũng hãy xem như là đang cho mình cơ hội để rèn luyện. “Tranh” sự an tâm cho gia đình, “kiếm” một tương lai cho chính mình.

2-THÀNH TÍN
Đàn ông bản lĩnh không nói dối, cũng chẳng buồn nói dối, làm được là làm được, không khoa trương; Không làm được là không làm được, không sĩ diện. Chữ tín là nền tảng căn bản trong làm người, là tiền đề trong làm việc.
Bất kể là trong sự nghiệp hay trong gia đinh, đều cần đến sự tin cây nhất định, người chân thành mới được yêu thích, biết giữ chữ tín mới được người khác xem trọng.
Đàn ông không thành tín có thể sẽ thắng được chút lợi ích nhỏ nhoi trước mắt, nhưng nhất định không có được sự phát triển lâu dài.
Thành tín mới giúp sự nghiệp càng làm càng lớn, mới khiến quan hệ xã giao ngày càng rộng mở. Nghèo không mất đi tôn nghiêm, giàu không mất đi nhân phẩm. Làm người làm việc, chữ tín là căn bản. Lời đã hứa phải thực hiện, chuyện đã đồng ý tuyệt đối không buông con bỏ chợ.
Khi bạn chân thành đối đãi với mọi người xung quanh, người xung quanh cũng sẽ tử tế lại với bạn. Đàn ông có bản lĩnh là đàn ông nói 1 là 1, đỉnh thiên lập địa. Có thăng trầm tới đâu cũng sẽ không “nợ mà không trả”; có khó khăn tới đâu cũng sẽ “nói lời phải giữ lấy lời”.

3-ỔN TRỌNG
Sống ở đời, bất kể có rực rỡ, có huy hoàng, có khó khăn, vất vả hay thất bại tới đâu, bất kể có trải qua bao nhiêu chuyện, chỉ cần đã nỗ lực, sẽ không hối tiếc. Đàn ông có bản lĩnh, sẽ không vì được mất nhất thời mà cứ mãi giữ ở trong lòng, cũng sẽ không vì được mất nhất thời mà tùy tiện nổi nóng, họ biết khống chế bản thân, sẽ không vì bản thân không thuận lợi, mà khiến người nhà phải chịu hậu quả.
Có một bộ phận đàn ông, có chút thành tựu là ngay lập tức khua môi múa mép, được chút công lao là khoe khắp bốn phương, trong khi lại thường xuyên nổi nóng với người nhà, giận cá chém thớt lên người khác, đàn ông như vậy không đáng.
Đàn ông bản lĩnh là người trầm ổn, khiêm tốn, biết làm chủ cảm xúc của bản thân, là người có tầm nhìn. Làm gì cũng nghiêm túc, thắng không kiêu, bại không thỏa hiệp, không vì được mất nhất thời mà từ đầm mình trong vũng bùn rồi buồn chán.
Đàn ông bản lĩnh, dù có thành công cũng không tự cao tự đại, mà luôn không ngừng nhìn về tầm cao hơn và không ngừng nỗ lực.

4-LÒNG BIẾT ƠN
Đàn ông bản lĩnh, làm người làm việc đều đường đường chính chính, đối nhân xử thế chân thành không giảo hoạt, họ biết cảm ơn, trọng tình trọng nghĩa, có ân ắt báo, bao dung, khiêm tốn.
Đàn ông bản lĩnh rất xem trọng nhân phẩm, họ đặt nhân phẩm lên hàng đầu, tiền bạc có nhiều tới đâu cũng không thể bằng được đạo đức trong làm người.
Đàn ông bất tài thì ngược lại, xem trọng tiền bạc, lợi ích, vì chút lợi ích dù nhỏ nhặt, họ cũng có thể vượt qua giới hạn, họ có thể vì lợi ích mà quên đi tình nghĩa, thậm chí bán đứng bạn bè.
Nhân phẩm là nền tảng, hành vi là thể diện, chỉ có người không có bản lĩnh mới không cần nền tảng, cũng chẳng màng thể diện.
Đàn ông, không giàu có sẽ không bị người khác dị nghị, không có địa vị cao sang cũng sẽ chẳng bị ai xem thường, nhưng chỉ vì chút lợi ích mà lấy oán báo ân, lươn lẹo, thì chắc chắn sẽ chẳng ai chơi.
Làm người, tuyệt đối đừng vì lợi ích mà đánh mất đi lương tâm, là ra những chuyện không thể tha thứ, tự tay vứt đi nhân phẩm của mình. Trên đường đời, có người bên cạnh mới không cô đơn, có người ra tay tương trợ mới càng ấm áp.

(st)

JACK MA: MUỐN DÙNG ĐÚNG NGƯỜI, PHẢI BIẾT CÁCH NÓI “KHÔNG” VỚI 10 THỨ

1. Chọn người: Không nên dùng “người quá tài giỏi “, hãy chọn “người có giá trị quan”

Một doanh nghiệp muốn phát triển, có hai điều cần phải nắm vững: Con người và nguyên vật liệu. Chọn người thích hợp với sứ mệnh, tương lai và giá trị quan của công ty chính là tiêu chuẩn đầu tiên để doanh nghiệp phán đoán dùng người.

Đối với phương diện sử dụng nhân tài, Jack Ma cho rằng: “Nhân tài khi bước vào công ty chúng ta, bắt buộc phải chấp nhận văn hóa và lý tưởng của công ty. Chỉ cần người đó không chấp nhận mục tiêu của công ty, người đó có tài giỏi đến đâu cũng đừng nên sử dụng.”

2. Dùng người: Không nên dùng “người tinh anh”, nên chọn “người bình thường”

Nhiều nhân viên rất giỏi nhưng lại rời bỏ công ty, vấn đề thường không phải ở công ty hay ở người nhân viên đó, mà nằm ở “mức độ phù hợp”. Vì thế, Jack Ma từng nói:”Tôi không bao giờ chọn nhân viên giỏi nhất, chỉ chọn người phù hợp nhất. Chọn người giỏi nhất là một sự rắc rối.”

3. Tiêu chuẩn: Không nên nhìn “học lực”, chỉ nên xem “cách làm việc”

Tiêu chuẩn chọn người là gì? Theo Jack Ma, muốn biết một người có phải là nhân tài hay không, hãy xem cách người đó giải quyết công việc.

Jack Ma đánh giá nhân tài qua hai tiêu chuẩn: Một là thái độ làm việc. Hai là kết quả làm việc. Nếu như thái độ làm việc không tốt, người đó cho dù có kết quả làm việc tốt đến đâu cũng chẳng có tác dụng gì cho công ty. Ngược lại, nếu như người đó có thái độ làm việc tốt nhưng kết quả làm việc lại không tốt, công ty cũng không nên sử dụng người đó.

4. Sử dụng: Không nên “dùng người không nghi”, mà nên “vừa dùng vừa nghi”

Khi nói đến cách dùng người, có rất nhiều nhà quản lý nói về sự ủy quyền, tín nhiệm. Họ tôn sùng quan điểm “dùng người không nghi”. Thật ra, quan điểm này vô cùng sai lầm. 

Sử dụng người được, thì phải học cách nghi ngờ. Ở đây không phải là nghi ngờ nhân phẩm của anh ta, mà chính là nghi ngờ về năng lực làm việc của anh ta.

Đầu năm công ty đặt ra mục tiêu, sau đó suốt cả quá trình không hỏi đến tiến độ, điều này là không đúng. Jack Ma nói: “Khi đến nửa năm, bạn nên kiểm tra tiến độ một lần. Điều này không phải là không tin tưởng, mà là để giám sát và tạo động lực thúc đẩy nhân viên của bạn làm việc hiệu quả hơn.”

JACK MA

5. Bồi dưỡng: Không nên dùng “lính trên không”, nên dùng “binh sĩ dưới đất”

Jack Ma có một phương châm riêng: Không dùng “lính trên không”. “Lính trên không” là những người tài giỏi đang làm việc ở công ty khác. Nguyên tắc cơ bản của Alibaba là: “Không bao giờ cho phép người ngoài làm CEO của công ty.”

Jack Ma cho rằng: “Nhân tài giỏi của công ty sẽ không phải do mời từ bên ngoài về, nhất định phải do tự công ty rèn luyện và đào tạo ra. Bất kỳ công ty nào cũng nên đầu tư nhiều vào việc tuyển dụng và đào tạo nhân viên.”

6. Khích lệ: Không nên chỉ tăng lương cao cho cấp quản lý, phải tăng lương cao cho nhân viên cấp dưới

Có rất nhiều giám đốc chỉ nghĩ đến chuyện tăng lương cho các quản lý cấp cao mà bỏ qua những nhân viên bình thường. Đây là một sai lầm.

Jack Ma cho rằng:” Bảo mẫu ở nhà tôi lương 1,200 tệ, theo giá thị trường ở Hàng Châu là 800 tệ. Bà ấy rất vui vẻ, bởi vì bà ấy cảm nhận được sự tôn trọng từ tôi.”

Những người quản lý cấp cao lương vốn đã cao, nếu tăng thêm lương chưa chắc họ đã cảm thấy gì. Hãy tăng lương cho những người nhân viên, bởi vì chỉ cần tăng cho một ít thôi, họ cũng cảm thấy phấn khởi hơn.

7. Trưởng thành: Không nên “quá sủng ái bản thân”, mà phải “nghiêm khắc tôi luyện bản thân”

Cuộc cạnh tranh thương trường chính là sự cạnh tranh về năng lực giữa các nhân tài.

Nếu như một người không thực tế, không chịu được áp lực thì sẽ khó đảm đương được trọng trách lớn. Jack Ma có một phương pháp độc đáo để huấn luyện người tài. “Nếu bạn đang là quân tiên phong, khi đang chiến đấu hăng hái tôi đưa bạn về hậu phương làm việc trong 3 năm. Ngay trong lúc bạn vinh quang nhất tôi sẽ đưa bạn lui về sau, rồi đến một ngày tôi đột nhiên nói với bạn, bạn có thể làm được việc đó.”

8. Giám sát: Không nên “có một người lãnh đạo tài giỏi”, hãy nên “có một đoàn thể tài giỏi”

Giống như chính sách luân phiên CEO của Huawei, Alibaba cũng có chính sách luân phiên chức vụ nghiêm ngặt. Cấp quản lý mỗi năm đều có sự điều động.

Một người nhân viên quản lý muốn được thăng chức, bắt buộc phải đạt được hai điều kiện: Một là kế hoạch kế nhiệm hoàn hảo, hai là có kinh nghiệm luân chuyển công việc.

Jack Ma cho rằng, một đội ngũ tốt phải là một đội ngũ làm việc chăm chỉ và không có lãnh đạo. Nếu một người ở một vị trí quá lâu sẽ dễ sinh ra tâm lý tự mãn dẫn đến thất bại.

9. Kiểm tra: Không cần “thành tích đứng đầu”, nhưng phải “xuất sắc về nhân phẩm và học thức”

Jack Ma từng nói, rất nhiều công ty nhỏ thích sử dụng kiểu nhân viên “chó hoang”, vì thế công ty khó phát triển. “Chó hoang” là những người có thành tích rất tốt, nhưng giá trị quan kém và không quan tâm đến tinh thần đồng đội. Khi sát hạch nhân viên, Alibaba không chỉ xem xét về thành tích doanh số, mà còn đánh giá về giá trị quan của nhân viên.

10. Không khí: Không nên “áp chế”, hãy nên “vui vẻ”

Jack Ma cho rằng, tài sản lớn nhất của doanh nghiệp chính là nhân viên, nhất định phải làm cho nhân viên làm việc một cách vui vẻ.

Về vấn đề làm việc vui vẻ, Jack Ma giải thích rõ ràng: “Nhân viên vui vẻ sẽ truyền tải sự vui vẻ đó đến khách hàng, làm cho khách hàng cảm thấy vui vẻ. Khách hàng vui vẻ sẽ sẵn lòng chi tiền mua sản phẩm, từ đó làm cho công ty cũng vui vẻ theo.”

Steve Jobs

NHỮNG LỜI TRĂN TRỐI CUỐI CÙNG CỦA STEVE JOBS: CHO DÙ BẠN CHỌN GHẾ HẠNG NHẤT HAY HẠNG PHỔ THÔNG THÌ KHI MÁY BAY HẠ CÁNH, BẠN CŨNG PHẢI BƯỚC XUỐNG❗

Trên mạng xã hội nhiều ngày nay, rất nhiều người lan truyền bức thư của Steve Jobs trước khi mất. Cha đẻ của Apple đã qua đời vào năm 2011 vì căn bệnh ung thư tuyến tụy khi ông 56 tuổi.

“Tôi đạt đến đỉnh cao của sự thành công trong thế giới kinh doanh. Trong mắt của người khác, cuộc sống của tôi là một mẫu mực của sự thành công.

Tuy nhiên, ngoài công việc, tôi có rất ít niềm vui. Cuối cùng, sự giàu có chỉ là một thực tế của cuộc sống mà tôi phải làm quen với nó.

Tại thời điểm này, nằm trên giường bệnh và nhớ lại toàn bộ cuộc sống của tôi, tôi nhận ra rằng tất cả các công nhận và sự giàu có mà tôi mất rất nhiều nhiều năm tháng tuổi trẻ để có niềm tự hào đó, đã dần và trở nên vô nghĩa khi đối mặt với cái chết sắp xảy ra.

Bạn có thể thuê ai đó làm người lái xe cho bạn, kiếm tiền cho bạn, nhưng bạn không thể có một người nào đó phải chịu bệnh tật cho bạn.

Vật chất bị mất có thể được tìm thấy. Nhưng có một điều mà không bao giờ có thể được tìm thấy khi nó bị mất – “CUỘC ĐỜI BẠN”.

Khi một người đi vào phòng mổ, anh sẽ nhận ra rằng có một cuốn sách mà anh ta vẫn chưa hoàn thành việc đọc – “CUỐN SÁCH SỨC KHỎE CỦA CUỘC SỐNG ĐÃ BAN”.

Cho dù giai đoạn trong cuộc đời chúng ta đang ở có huy hoàng tới mức nào, với sự tàn phá của thời gian, chúng ta sẽ phải đối mặt với những ngày đi xuống trầm trọng.

Hãy trân trọng tình yêu cho gia đình bạn, tình yêu dành cho người bạn đời của bạn, tình yêu cho bạn bè…

Hãy đối xử tốt với bản thân. Hãy trân trọng những người khác.

Khi chúng ta già đi, cũng là lúc chúng ta trở nên khôn ngoan hơn với cuộc đời, từ đó mà dễ dàng nhận ra:

Một chiếc đồng hồ mệnh giá 300 USD hay 30 USD thì suy cho cùng, kim giờ kim phút cũng chỉ cùng một thời gian.

Một chiếc túi xách mệnh giá 300 USD hay 30 USD thì suy cho cùng, số tiền bên trong đều có cùng giá trị như nhau.

Một chiếc xe ô tô mệnh giá 150.000 USD hay 30.000 USD thì suy cho cùng, con đường, khoảng cách và địa điểm cuối cùng chúng ta đi đều giống nhau.

Một chai rượu vang mệnh giá 300 USD hay 10 USD thì suy cho cùng, say rượu vẫn chỉ là đau đầu và nôn mửa.

Một ngôi nhà rộng 300 hay 300 mét vuông thì suy cho cùng, nỗi cô đơn có thế nào vẫn cứ tồn tại.

Một lúc nào đó, bạn sẽ nhận ra hạnh phúc thực sự không đến từ vật chất.

Cho dù bạn chọn ghế hạng nhất hay hạng phổ thông thì khi máy bay hạ cánh, bạn cũng phải bước xuống.

Vì vậy, tôi hi vọng bạn nhận ra khi nào bạn còn có bạn bè, người thân bên cạnh để cùng trò chuyện, nói cười, vui vẻ đàn hát với nhau, tám đủ thứ trên trời dưới biển… thì lúc ấy là lúc hạnh phúc thực sự.

Năm sự thật bắt buộc phải chấp nhận trong cuộc sống:

  1. Đừng giáo dục con trẻ phải trở nên giàu có trong tương lai. Hãy dạy chúng cách để luôn hạnh phúc. Như vậy, khi lớn lên, chúng sẽ biết được giá trị thật của từng thứ không phải dựa trên mệnh giá đồng tiền.
  2. Đừng nhịn ăn. Hãy ăn như thể đó là thứ thuốc quý giá nhất dành cho cơ thể bạn. Nếu không, bạn sẽ thật sự phải “ăn” thuốc như ăn thức ăn vậy.
  3. Người thực sự yêu thương bạn sẽ không bao giờ bỏ rơi bạn dù ở bất kì hoàn cảnh nào hay dù bạn có nói 100 lý do để họ từ bỏ bạn đến thế nào đi chăng nữa.
  4. Khác biệt giữa con người và làm người là rất lớn. Nhưng không phải ai cũng hiểu được.
  5. Khi bạn sinh ra, chắc chắn bạn nhận được tình yêu thương. Khi bạn chết đi, có thể bạn sẽ nhận được tình yêu thương. Giữa khoảng thời gian đó, bạn phải biết cách xoay sở làm sao để biết cách sống.

Nếu bạn muốn đi nhanh, hãy đi một mình. Nhưng nếu muốn đi xa, hãy đi cùng nhau.

Sáu bác sĩ tốt nhất trên thế giới:

  1. Ánh nắng
  2. Nghỉ ngơi
  3. Tập thể dục
  4. Chế độ dinh dưỡng
  5. Tự tin
  6. Bạn bè

Hãy ghi nhớ những điều này thật kĩ để có một cuộc sống tốt hơn.

SUY NGẪM…

  • Hãy một lần bước ra thế giới để trải nghiệm một góc nhìn mới.
  • Hãy tìm kiếm 3 sở thích của bạn: Một cái để kiếm tiền, một cái để bạn phát triển và một cái để sáng tạo.
  • Cuộc sống chỉ mang đến cho bạn 10% cơ hội, 90% còn lại là cách mà bạn phản ứng với nó.
  • Để có thể thành công, bạn buộc phải tin rằng bạn có thể thành công.
  • Không có gì là không thể với một người luôn biết cố gắng.
  • Nghĩ quá nhiều sẽ hủy hoại bạn. Hủy hoại thực tại, thay đổi mọi thứ xung quanh, khiến bạn lo lắng và làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn bạn nghĩ.

  • Hãy luyện tập như thể bạn chưa bao giờ chiến thắng. Hãy hành động như thể chưa bao giờ bạn thất bại.
  • Chỉ cần bạn không dừng lại thì việc bạn tiến chậm cũng không là vấn đề.
  • Bất kỳ ai cố gắng “dìm” bạn xuống thì họ đều thua kém bạn.
  • Cách để bắt đầu đó là dừng việc nói lại và hãy bắt đầu làm.
  • Hãy lắng nghe một cách cẩn thận điều người khác nói với bạn về một ai đó. Đấy chính là cách mà họ sẽ nói với ai đó về bạn.
  • Giữ đôi mắt của bạn hướng lên bầu trời và đôi chân trên mặt đất.
  • Có hai điều cần nhớ trong cuộc sống: Hãy chăm sóc suy nghĩ của bạn khi bạn một mình và hãy cẩn trọng với lời nói khi ở chốn đông người.
  • Hãy không ngừng học hỏi. Nếu bạn là người thông minh nhất trong phòng thì thực sự là bạn đã ở nhầm chỗ.
  • Đừng đánh mất bản thân mình khi cố gắng níu giữ người mà không hề quan tâm tới việc sắp mất bạn.
  • Hãy làm những thứ khó khăn khi chúng còn dễ dàng và làm những thứ vĩ đại khi chúng còn nhỏ bé. Hành trình ngàn dặm bắt đầu bằng những bước chân.
  • Hãy dừng để ý tới những khó khăn của bạn mà hãy biết ơn những gì bạn có.
  • Không chuẩn bị nghĩa là bạn đã sẵn sàng cho việc thất bại.
  • Bạn muốn biết bạn là ai? Đừng hỏi nữa. Hãy hành động! Hành động sẽ định nghĩa con người bạn.
  • Trong khi bạn nhìn họ như những gã “điên” thì chúng tôi nhìn họ như những thiên tài. Bởi vì chỉ có những người điên đến mức nghĩ là có thể thay đổi thế giới thì mới là những người làm được.
  • Không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ bỏ cuộc.

-ST-

Khởi Nghiệp Kinh Doanh: Đam Mê Thôi Chưa Đủ

Nhiều bạn trẻ đã bắt đầu khởi nghiệp từ một ý tưởng và đam mê lớn về một lĩnh vực hoặc sản phẩm nào đó nhưng lại không thể đi đến thành công…

Những ý tưởng khởi nghiệp được phát triển không đúng thời điểm, đội nhóm không vững mạnh, đam mê của nhà sáng lập không phù hợp với năng lực và thiếu thực tế là nguyên nhân khiến nhiều dự án khởi nghiệp bị thất bại.

Kể lại câu chuyện về những ngày đầu khởi nghiệp của mình, Nguyễn Ngọc Điệp, CEO Vatgia.com chia sẻ: “Thời sinh viên tôi không biết mình thích gì. Khi đi du học ở Nhật, tôi được bạn bè nhờ mua nhiều thứ gửi về và nảy sinh ý tưởng buôn hàng hóa. Sau đó, tôi ham mê đọc sách và nghĩ là mình cũng phải làm được cái gì đó để lại cho đời. Và phải làm điều mình thích thì mới có kết quả đáng kể như vậy. Tôi đam mê kinh doanh và được làm việc với đam mê của mình đúng là hạnh phúc”.

Dám hy sinh và đánh đổi

Cùng quan điểm là khởi nghiệp phải xuất phát từ đam mê, Hùng Đinh, CEO của Design Bold cho rằng điều cần nhất sau đam mê chính là hy sinh.

“Chỉ đam mê thôi là chưa đủ mà cần đánh đổi nhiều thứ khác để theo đuổi và ý tưởng khởi nghiệp đến thành công. Tôi đã từng cúp học để đi buôn máy tính và điện thoại, làm gia sư, dạy tin học.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã vào Tp.HCM làm việc hơn một năm. Ở thời điểm đó, tôi làm trợ lý dự án cho một doanh nghiệp dầu khí và không liên quan đến công nghệ thông tin. Sau đó tôi còn được cử sang Singapore làm việc với mức lương ngoài sức tưởng tượng nhưng thực sự cảm thấy rất mệt mỏi.

Công việc vô cùng vất vả nhưng tôi vẫn luôn muốn nuôi dưỡng đam mê công nghệ. Cứ sau 9h tối lại bật máy tính lên. Tôi đã tự học lập trình sau những giờ làm việc vất vả và tối mịt. Việc theo đuổi công nghệ thông tin dường như rất cô đơn nhưng tôi không nản lòng. Tôi chấp nhận tất cả để bứt phá xây dựng từ dòng code đầu tiên”, Hùng Đinh kể lại

Với 17 năm khởi nghiệp, ông Nguyễn Xuân Phú, Chủ tịch Tập đoàn Sunhouse cũng đồng tình với việc cần hy sinh và đánh đổi để theo đuổi đam mê khởi nghiệp.

“Ước mơ hồi cấp 2 của tôi là trở thành nhà bác học, nhưng lên cấp 3, tôi bắt đầu có sự thay đổi khi xem tivi và thấy đất nước bạn rất giàu có, không hiểu sao nước mình lại nghèo thế. Chính vì trăn trở đó, tôi bắt đầu kinh doanh từ khi còn là sinh viên. Khi bạn bè đi kết bạn, đi chơi và giao lưu thì tôi đi kinh doanh.

Kiến thức 4 năm ở trường cũng không thể đem lại nhiều kinh nghiệm như vậy. Khi người anh cả trong gia đình sang Nga lao động gửi thùng hàng đầu tiên về Việt Nam vào năm 1988, tôi đã phải đem thùng hàng đó đi bán khắp chợ Giời, Đồng Xuân…

Chính quá trình đi bán hàng đó tôi mới học được nhiều điều, biết thế nào là mua bán thực tế. Khi đó, bố mẹ tôi cũng tin tưởng và giao hết gia sản cho tôi – một cậu bé 17 tuổi. Chính khi cầm toàn bộ số tiền của gia đình bắt buộc tôi phải chịu trách nhiệm, phải ra quyết định.

Đó là trải nghiệm lớn nhất trong cuộc đời tôi. Để khởi nghiệp thành công thì phải trải nghiệm, trả giá và đánh đổi, không gì đạt được lại quá dễ dàng”, ông Phú kể lại.

Đánh giá năng lực bản thân, tránh mù quáng

Nhận xét về các bạn trẻ ngày nay, Hùng Đinh cho rằng các bạn trẻ hiện nay năng động và có nhiều cơ hội song một số có nhược điểm là thiếu tập trung, hay nhảy việc, thậm chí thay đổi cả đam mê.

“Các bạn cần cân nhắc và lựa chọn đam mê và xem xét có thể hiện thực hóa được khát vọng của mình hay không. Cần gặp gỡ những người có kinh nghiệm, chia sẻ ý tưởng của mình để hiểu đam mê có thực tế và phù hợp bản thân hay không”. Theo Hùng, khi làm điều gì mà không có kết quả thì không hợp lý.

Do đó, để khởi nghiệp, nhà sáng lập phải xác định đúng năng lực của mình, điểm rơi của thị trường.

“Chẳng hạn, 15 năm trước, khởi nghiệp với Internet mang lại cơ hội lớn. Còn giờ đây đã là thời của những thứ khác. Bên cạnh đó, các bạn cần chọn được đội nhóm tốt, tìm nguồn tài chính đủ mạnh để nuôi dự án đi đến thành công. Đam mê phải đặt trong bối cảnh như vậy thì mới xem xét có nên theo đuổi hay không”, anh nói.

Còn theo Nguyễn Ngọc Điệp, để thành công trên chặng đường dài của khởi nghiệp cần bắt đầu từ việc hoàn thiện những việc nhỏ. Tức là, khi xây dựng một sản phẩm nào đó, startup phải khảo sát thị trường và đặt mục tiêu tạo ra sản phẩm vượt cả mong đợi của khách hàng thì sẽ thắng.

“Chẳng hạn sản phẩm 123.doc của chúng tôi hiện có gần 10 triệu bản tài liệu được đội ngũ 8 người xây dựng. Chúng tôi đang tấn công cả thị trường Indonesia và Nhật. Chúng tôi xác định mục tiêu tập trung một thứ dựa trên điểm mạnh của mình”, Điệp nói.

Tương tự, CEO của Vatgia.com kể câu chuyện đam mê khởi nghiệp của 2 startup đã từng được doanh nghiệp này bỏ vốn đầu tư.

“Khi tôi gặp một bạn trẻ mê xem phim, hiểu biết về phim và mong muốn xây dựng một cộng đồng cùng sở thích. Tôi đã đầu tư 600 triệu đồng để bạn ấy xây dựng. Pub.vn ra đời từ ấy. Bạn ấy đã làm rất tốt và thành thạo tất cả mọi khâu”, Điệp kể.

Trở về từ sau chuyến đi Diễn đàn Khởi nghiệp tại Hoa Kỳ – phần thưởng từ giải nhất Techfest vừa qua, Lê Hoàng Nhật – CEO của ứng dụng “Quản gia ảo” Ami chia sẻ: “Vốn là người mê khởi nghiệp sáng tạo và công nghệ, chuyến tham quan đại bản doanh của các người hùng như Facebook, Google rất ấn tượng và tạo cảm hứng cho thôi rất nhiều. Tôi hiểu tại sao những kỹ sư làm việc tại các công ty công nghệ lớn luôn hết mình như vậy. Họ được thoả chí sáng tạo. Tôi mong là Việt Nam cũng sẽ có ngày như vậy”.

Chia sẻ bí kíp khởi nghiệp, Nhật bộc bạch: “Khởi nghiệp không đơn giản là mở ra một điều gì đó để làm, để kinh doanh, mà phải làm theo cách khác biệt, khả năng tăng trưởng nhanh trong thời gian ngắn, giúp con người và thế giới phát triển. Nếu các bạn đang ấp ủ ý tưởng nào đó và tin có thể làm được thì hãy bắt tay vào làm với một tinh thần không sợ thất bại, dám theo đuổi thành công đến cùng”.

Là người có nhiều cơ hội tiếp xúc với startup, bà Trương Lý Hoàng Phi, Giám đốc điều hành Trung tâm Hỗ trợ Thanh niên Khởi nghiệp (BSSC) đưa ra lời khuyên: “Không chỉ đam mê, startup hãy làm thứ gì mà mình mạnh nhất, am hiểu nhất thì người khác sẽ tin tưởng mình. Cả thị trường và các nhà đầu tư đều cần có niềm tin ở các bạn”.

Theo VnEconomy

Hãy Dọn 3 Loại “Rác” Này Ra Khỏi Đầu Nếu Muốn Thành Công

Mỗi ngày chúng ta đều sống trong sự vận động không ngừng nghỉ và vì thế vạn vật thay đổi là điều tất yếu. Có một vài thay đổi chúng ta hào hứng đón nhận tuy nhiên cũng có những đổi thay chúng ta không biết làm cách nào ngoài việc né tránh chúng.

Và những lúc như thế này bạn hãy thành thật với chính mình: Rằng đã bao giờ bạn giới hạn bản thân mình trước những cơ hội, trải nghiệm, và thậm chí là từ bỏ những giấc mơ nào đó vì bạn luôn có lý do để thoái thác. Chúng ta thường gạch bỏ các mục tiêu ra khỏi danh sách không phải vì chúng ta đã hoàn thành được nó, mà là vì chúng ta tự mặc định rằng mình không thể thực hiện được.

Không có động lực nào mạnh mẽ hơn là ý chí, và chính ý chí giúp bạn nhìn thấy những điều sâu xa hơn là chỉ những trở ngại phía trước và giúp bạn vượt qua nó.

Những kế hoạch được lập ra là để thay đổi, và cuộc sống cũng như thế. Và không bao giờ là quá muộn để cải thiện cuộc sống của mình khi bạn đã thực sự muốn thay đổi. Tuổi tác không phải là vấn đề.

Dưới đây là những bước để loại bỏ những rào cản tư duy và cách đạt được cuộc sống mà bạn hằng mong muốn.

1. “Tôi đã quá tuổi cho một sự khởi đầu”

Người ta nói “tuổi tác chỉ là những con số” và quả thực nó chỉ là một đại lượng dùng để đo lường thời gian sống của bạn mà thôi. Thế nhưng chúng ta lại vô tình hay hữu ý gắn tuổi tác cho những mốc thời gian có mục đích nào đó.

Ví dụ: Tôi muốn chuyển đến sống ở thành phố trước tuổi 25. Tôi muốn có một công việc kinh doanh thành công trước năm 30 tuổi. Tôi muốn sở hữu một căn nhà trước năm 35 tuổi. Tôi muốn đi du lịch qua 20 quốc gia trước khi 40 tuổi…

Khi mà mục tiêu đề ra không được thực hiện thì cũng chính là lúc cảm giác thất bại ngay lập ùa đến. Bản chất của thời gian không phải là để đặt ra mục đích mà là một phương tiện để hướng dẫn bước thực hiện.

Tóm lại thì thời gian không nên được xem là cốt lõi của việc phải hoàn thành mục tiêu, mà thay vào đó nó chỉ nên là chỉ dẫn cho ta thấy liệu rằng chúng ta có đang đi đúng hướng và danh sách những việc cần làm có phù hợp với bạn hay không thôi.

2. “Tôi không có đủ tiền”

Thay vì nói “Tôi có nhiều thứ hơn là tiền bạc” thì câu nói “Tôi không có đủ tiền” lại đang dần trở lên quá phổ biến và nó gắn liền với với những cuộc hội thoại hàng ngày đến nỗi chúng ta không nhận ra ảnh hưởng tiêu cực mà nó đem lại. Đã đến lúc phải thay đổi kịch bản tiền bạc hay còn gọi là trở ngại tiền bạc.

Mối quan hệ và những cuộc hội thoại liên quan tới tiền bạc thực sự có tác động mạnh mẽ tới sự tồn tại của chúng ta hơn chúng ta nghĩ và tư duy tích cực về nó chính là chìa khóa dẫn tới việc bạn có được cuộc sống đáng mơ ước hay không.

Chúng ta càng để cho tiền bạc điều khiển bản thân, càng về sau, niềm khát khao được thay đổi cuộc sống sẽ không phải là đối tượng ưu tiên hàng đầu nữa.

3. “Tôi sẽ bắt đầu vào ngày mai”

Bắt đầu vào ngày mai luôn là một rào cản lớn nhất, và thông qua việc gạt những mục đích sang một bên, trong tiềm thức bạn đã để bản thân mình chấp nhận rằng điều đó không quan trọng. Những mục tiêu của bạn phải luôn được ưu tiên và có giá trị hơn cả.

Đầu tiên hãy xem xét thói quen đặc biệt nào ngăn cản bạn tiến lên phía trước và cùng xem xét bản thân bạn đã dành thời gian nhiều nhất vào việc gì. Tuy nhiên muốn thay đổi và xem xét điều gì bước đầu tiên phải là nhận thức.

Hãy nhớ rằng sẽ chẳng bao giờ là quá trễ để thay đổi cuộc sống và những lí do như tuổi tác, thời gian hay thậm chí là kinh nghiệm cũng không cản trở bạn khao khát theo đuổi những giấc mơ, những kế hoạch và sống khác đi.

Cuộc sống luôn chuyển động về phía trước, vì thế hãy ghi nhớ rằng bạn luôn vận động và kiểm soát không ngừng. Bạn luôn luôn trong trạng thái sẵn sàng nhiều hơn là bạn nghĩ. Cuộc sống mà chúng ta sống là điều quan trọng nhất và luôn luôn xứng đáng khi biến nó thành một cuộc sống ý nghĩa.

TÌM RA LẼ SỐNG


Mấy hôm nay, tôi bỗng nhiên nhận được rất nhiều tin nhắn inbox tâm sự về chuyện mất phương hướng. Có bạn nói bản thân không biết mình thích gì, hợp với nghề gì, không biết phải làm gì với cuộc đời mình nữa.

Làm gì một thời gian cũng thấy chán, làm gì một đoạn là thấy bực bội, không đâu ra đâu. Muốn kiếm tiền thì đành phải đi làm chuyện mình không thích, muốn nghỉ vì việc đang làm không thích nhưng lại phải kiếm cơm để tồn tại trong cuộc đời này.

Hôm nay, tôi mượn một khái niệm sống rất đơn giản đã tồn tại bao đời của người Nhật tên là Ikigai để giúp các bạn xem sao. Ikigai dịch nôm na cho dễ hiểu là reason to live – lẽ sống, khái niệm về sống sao cho cuộc đời có ý nghĩa, có mục đích.

Để tìm ra lẽ sống hay mục đích sống này cho bản thân, để bản thân không còn mất phương hướng, bạn đừng nghĩ ngợi chi quá cao xa và triết lý. Hỏi mình 4 câu hỏi sau đây. Bạn thử ngồi xuống, một mình, trong tĩnh lặng, hỏi, suy nghĩ thấu đáo, và viết ra câu trả lời cho từng câu hỏi. Sự giao thoa của những câu trả lời đó chính là điều hay nghề nghiệp mà bạn nên theo đuổi. Việc này bạn phải tự làm thôi. Chỉ có bản thân tìm được phương hướng cho bản thân. Người khác chẳng ai hiểu bạn đủ để làm bài này giúp bạn đâu nhé. Đừng trông chờ vào ai khác. Cứ dựa vào bản thân mình trước đã.
🎯4 câu hỏi đây các bạn:

❓1. What do you love – Bạn yêu thích điều gì? Đừng nghĩ hạn hẹp trong vòng công việc, nghề nghiệp. Bất cứ chuyện gì bạn yêu thích cứ ghi ra hết. Ví dụ có bạn đã từ nói với tôi em không thích học luật chút nào hết. Em chỉ thích đi làm công tác bảo vệ môi trường thôi. Vậy là bạn có ý thích rồi đó. Ai cũng có chuyện mình yêu thích. Có người sẽ là đọc sách, có người sẽ là chơi với trẻ con, có người sẽ là đi đây đi đó, vv. Thích gì cứ ghi ra hết ở đây, khoan suy nghĩ chuyện gì khác.

❓2. What are you good at – Bạn giỏi mảng gì? Ai cũng giỏi một thứ gì đó, cũng có một điểm mạnh gì đó. Người thì giỏi nghĩ ra ý tưởng mới. Người thì giỏi con số. Người thì giỏi giao tiếp, tạo quan hệ, vv. Bạn đừng nói em không giỏi gì hết nhe. Suy nghĩ đi và tự tin là mình có giỏi ít nhất là một thứ.

❓3. What does the world need from you – Thế giới cần gì ở bạn? Câu hỏi này là ngụ ý bạn nghĩ mình giúp được gì cho mọi người, cho cộng đồng, cho xã hội, cho đất nước này? Ví dụ bạn thấy thực phẩm bẩn làm tổn hại cuộc sống của con người quá nên bạn nghĩ thế giới cần bạn giúp mang thực phẩm sạch, xanh và tử tế đến cho mọi người.

❓4. What can you be paid for – Làm gì để được trả lương hay kiếm ra tiền? Đây là tập hợp tất cả những việc bạn có thể làm trong khả năng của mình để kiếm ra tiền nuôi sống bản thân. Nói gì thì nói, cũng phải sống chứ phải không?
Ghi hết ra xong. Bạn đi tìm cho mình giao thoa của những câu trả lời trên để có thể làm được điều mình thích, theo thế mạnh của bản thân, theo nhu cầu của xã hội và kiếm ra tiền. Cứ bình tĩnh, từ tốn mà suy nghĩ, viết ra, phản tư, suy đi xét lại về những câu hỏi và câu trả lời trên. Rồi một buổi sáng dễ thương nào đó bạn sẽ vỡ ra, à đây là việc cần làm. Được thì đi đâu đó khỏi nơi bạn thường làm việc hay sinh hoạt, hoà mình vào thiên nhiên, cho phép mình ngắt kết nối với thế giới vài giờ để thở sâu, relax, thả cho suy nghĩ của mình tự do đối thoại với bản thân. Mong các bạn sẽ tìm được cho mình hướng đi mới và làm lành với thế giới này.

Hình: Ikigai

💥Giao thoa giữa điều bạn yêu thích và chuyện bạn giỏi chính là passion – đam mê
💥Giao thoa giữa điều bạn yêu thích và điều thế giới cần ở bạn chính là mission – sứ mệnh của bạn
💥Giao thoa giữa điều thế giới cần ở bạn và việc bạn có thể làm để kiếm sống là vocation – nghề nghiệp
💥Giao thoa giữa thứ bạn giỏi và việc bạn có thể làm để kiếm sống là profession – chuyên môn của bạn
💥Giao thoa của đam mê, sứ mệnh, nghề nghiệp, và chuyên môn của bạn là Ikigai